The Invisible Guest (Sát Thủ Vô Hình – Contratiempo – 2017) là phim thuộc thể loại trinh thám, khi xem, bạn có cảm giác bản thân như một con rối bị thủ phạm dắt mũi đi từ giả thuyết này đến giả thuyết khác, từ bất ngờ này đến bất ngờ kia, để rồi đến cuối phim thì bạn phải thốt lên kinh ngạc “thì ra mọi chuyện là thế!”. Tôi giả sử rằng nếu người biên kịch phim không cảm thấy việc dắt mũi người xem với bao nhiêu đó là đủ thì họ vẫn dư khả năng để tiếp tục khiến chúng ta phải kinh ngạc. Nói điều đó để làm chi? Để chúng ta hiểu rằng với một sự việc đã xẩy ra thì con người có vô số cách để hợp lý hóa nó, chỉ cần người đó có đủ thông minh để nghĩ ra và vài ‘điều kiện’ khác là được. IMDb 8.1
Phim kể về Adrián Doria – một doanh nhân nổi tiếng đang vướng vào vụ án tình nghi giết vợ nhưng anh ấy một mực bảo rằng bản thân vô tội, anh ấy có vô tội không? Vấn đề này phải xem phim mới biết hoặc đọc bài tiếp.
Những vấn đề cần bàn luận
Nếu bạn đã xem kỹ bộ phim, mọi nút thắt trong phim sẽ được giải đáp ở đoạn cuối và hầu như chẳng có gì là khó hiểu; nhưng những gì diễn ra trong phim sẽ khiến chúng ta phải suy nghĩ và cần suy nghĩ về cái xã hội mà chúng ta đang sống. Theo bạn thì loại tội phạm nào là nguy hiểm nhất? Câu trả lời dễ như ăn cháo, đó là loại giống như hung thủ trong phim này, vì bài review đang viết cho phim này (cười); thế nếu tôi đang viết bài cho một phim nói về những tên giết người hàng loạt cực kỳ thông minh thì sao? Bạn có còn giữ vững lập trường ban đầu? Thật ra thì nếu có sự so sánh, kẻ giết người trong phim này nguy hiểm gấp ngàn lần những tên giết người hàng loạt, tại sao? Vì loại tội phạm trong phim này được luật pháp và hệ thống bảo vệ, trong khi những kẻ giết người hàng loạt thì không.
Như các bạn cũng thấy, sau khi hung thủ giết người, anh ta tỉnh bơ ở lại hiện trường và chờ cảnh sát tới và ‘kêu oan’, tiếp theo thì anh ta có thể tại ngoại chờ điều tra sau khi đã đóng một số tiền khá lớn, và để mọi thứ cho luật sư lo liệu. Muốn nhân chứng có nhân chứng, muốn ‘hung thủ’ có ‘hung thủ’. Tất nhiên là với điều kiện là anh ta đủ thông minh để sắp xếp mọi chuyện nằm trong tầm kiểm soát. Trong phim chúng ta thấy được cuối cùng thì hung thủ đã bị vạch mặt, nhưng nếu là trong thực tế thì sao? Thực tế sẽ không có đoạn cuối bất ngờ đó, và bà luật sư sẽ đúng là luật sư. Nói cách khác thì mọi diễn biến của cả bộ phim này trừ đoạn cuối vẫn thường diễn ra trong đời thực, nếu có khác biệt thì cô tình nhân sẽ chết theo kiểu tai nạn chứ không rơi vào một vụ án mưu sát giết người, và mọi thứ sẽ chìm vào quên lãng.
Điều đáng nói là phim đã cho chúng ta thấy xã hội của chúng ta đang tồn tại một loại tội phạm vô cùng nguy hiểm và gần như vô hình. Loại tội phạm này hội đủ mọi yếu tố để tội ác không bị phơi bày ra ánh sáng, giống như vụ tai nạn trong phim, chỉ cần có nhân chứng để chứng minh hung thủ không có mặt tại hiện trường là đủ, ngoài ra thì hung thủ hoàn toàn có thể làm cho một người từ mất tích trở thành ‘lấy tiền bỏ trốn’, thế là mức độ nghiêm trọng bị giảm xuống mức thấp nhất và cuộc điều tra sẽ đi theo hướng khác. Tại sao hung thủ có thể làm được điều đó? Vì con người ngày nay có quá nhiều thứ phụ thuộc vào ‘hệ thống’ và công nghệ, chỉ cần đủ khả năng chi phối ‘hệ thống’ thì người ta hoàn toàn có thể ‘thay đen đổi trắng’ một cách dễ dàng, mà điều gì liên quan đến ‘hệ thống’ thì hầu hết sẽ đưa ra một kết luận là ‘hệ thống’ không thể có lỗi.

Phim cũng cho chúng ta thấy sự đối lập giữa 2 cặp người, một bên là 2 vợ chồng già mất con, bên kia là cặp tình nhân ngoại tình và cũng là kẻ gây ra tai nạn. Sự so sánh đó chỉ ra xã hội ngày nay đang đi theo hướng nào, và đạo đức bị suy đồi đến mức nào. Khi gặp khó khăn, đôi vợ chồng già đã cùng nhau dựng lên màn kịch để đòi lại công lý, còn cặp tình nhân trẻ thì lừa dối nhau và cuối cùng dẫn đến chuyện người này phải giết chết người kia. Đôi vợ chồng già chỉ có thể sống một cuộc sống bình thường ở thôn quê, trong khi cặp tình nhân thì đều giàu có và thành đạt ở thành phố lớn.
Việc người vợ từng là một diễn viên trên sân khấu và bị ung thư cũng nói lên nhiều điều, ngày xưa con người luôn sống thật và họ chỉ biểu diễn trên sân khấu và vì nghệ thuật; nhưng ngày nay con người diễn mọi lúc mọi nơi, họ có thể khóc, có thể cười, có thể ‘cắn rức lương tâm’ y như thật, có thể đóng vai ‘nạn nhân’, sau khi bị vạch mặt thì tỏ ra hoàn toàn vô cảm trước nỗi đau của người khác, ngày nay muốn có tiền tài địa vị – vợ đẹp con ngoan – tình nhân khắp nơi thì phải biết diễn, phải thông minh và sành tâm lý. Nếu mục đích ban đầu của ngành tâm lý học là dùng để chữa bệnh thì ngày nay nó được dùng trong quảng cáo, trong việc tạo nên sự thành công, hoặc tư lợi, hoặc lừa lọc con người.
Điều đáng sợ là những con người thông minh và biết diễn xuất lại không hề hiếm hoi trong xã hội ngày nay, đã vậy họ còn có cả một hệ thống giúp bảo vệ và bày mưu nghĩ kế cho họ. Giả như đôi vợ chồng già không đủ thông minh thì tội ác giết người đã rơi vào họ, vì hung thủ biết họ có mặt tại hiện trường, và chỉ cần bao nhiêu đó là đủ; nghĩa là nếu không có vụ vạch mặt hung thủ như trong phim, thì khi ra tòa, những luật sư của hung thủ sẽ suy diễn mọi thứ giống y như cách suy diễn mà chúng ta đã thấy trong phim hoặc sẽ nghĩ ra hằng hà sa số tình huống khác có vẻ hợp lý để đổ tội cho họ.
Chí Blog có kịch bản phim điện ảnh, ai mua không?
Còn về tội ác thì sao? Tội ác không bao giờ tự nó đến ở cấp độ nghiêm trọng, ban đầu chỉ là sự lừa dối trong việc ngoại tình, sau đó là một tai nạn mà nạn nhân chưa chết, sau nữa vì che giấu nên trở thành cố ý giết người, rồi lại giết người để bịt đầu mối, rồi tìm người thế tội – sự việc bất thành khi nạn nhân thông minh hơn hung thủ. Còn luật pháp thì giống như không tồn tại. Nếu ở nhiều phim khác chúng ta xem khoa học giống như con dao 2 lưỡi thì phim này cho chúng ta thấy ‘nghệ thuật diễn xuất’ và trí tuệ của con người cũng có thể trở thành công cụ phục vụ tội ác; có vài người đã nói phim này có thể sánh với Gone Girl, tôi hoàn toàn đồng ý với quan điểm này, và tất nhiên còn nhiều phim khác nữa (tôi sẽ dẫn link ở dưới).
Nói tóm lại, khi sống trong xã hội ngày nay, nếu chúng ta không học cách để trở nên thông minh hơn thì rất có thể trở thành nạn nhân của tội ác; và tất nhiên ‘thông minh’ ở đây không phải theo cách của hung thủ, vì không sớm thì muộn, ‘thông minh’ kiểu đó chắc chắn sẽ dẫn đến những sai lầm đáng tiếc, và nó sẽ đưa người đó vào con đường không lối thoát, mà dù có thoát được lần thứ nhất cũng không thể cứ thoát mãi. Đừng nên ‘đi đường tắt’ vì biết đâu một ‘con nai’ sẽ nhảy ra trước mắt và tạo ra một tai nạn không ngờ tới.
Cảm ơn các bạn đã đọc bài, nhớ chia sẽ bài viết và giới thiệu Chí Blog đến mọi người, và tích cực “cứu tế” để mình có thêm động lực viết bài nghen.
OCB – ngân hàng phương đông, tk: 0003100008898001, NGUYỄN MINH CHÍ, chi nhánh Thủ Đức. Hoặc: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526
……………………………
Nhớ Share bài viết, Like Chí Blog (Facebook) để dễ dàng theo dõi những bài viết mới.
Top 120 Best review phim ý nghĩa trên Chí Blog
Top 50 bài review sách văn học kinh điển của Chí Blog
Những phim cùng chủ đề:
Cô Gái Mất Tích – Gone Girl (2014): sự hoàn hảo dối trá
Chìa Khóa Về Nhà Tôi – The Occupant (2020): gia đình “hoàn hảo” thời hiện đại
Lễ Hội Đẫm Máu – Midsommar (2019): bóng tối giữa bông hoa
Nữ Anh Hùng Misery – Misery (1990): khi con người yêu hạnh phúc 3 xu
Kẻ Đâm Lén – Knives Out (2019): có những cách hợp pháp để làm điều đó!
Đứa Con Của Rosemary – Rosemary’s Baby (1968): thế giới không đức tin
Chuyến Tàu Băng Giá – Snowpiercer (2013): sự cân bằng dối trá
Ngày Tận Thế – Melancholia (2011): nỗi u sầu ẩn giấu
Kẻ Mất Trí Nhớ – Memento (2000): vật lưu niệm của tử thần
Vào Trong Hoang Dã – Into The Wild (2007): nỗi buồn khi nhận ra thế giới
I See You (2019): mảng tối gia đình