Review ý nghĩa phim Emily in Paris: khi 2 nền văn hóa va chạm

Emily in Paris (2020) là series phim khá thú vị và cuốn hút cho mục đích xem giải trí, dù sẽ có nhiều khác biệt so với truyền thống Á đông, đặt biệt là về mặt tình cảm – hôn nhân – gia đình khi đặt trong góc nhìn về luân lý hoặc tôn giáo; nhưng chúng ta tạm thời bỏ qua yếu tố này như cách mà phim đã trốn tránh việc chạm đến các vấn đề nhạy cảm. Về mặt nội dung, có nhiều sự khen chê, tuy nhiên phim có đơn giản như người ta nghĩ? Có lẽ những điều được đề cập là không có gì mới đối với phương tây, và để thể hiện tính hài hước – châm biếm nhẹ, phim thể hiện hơi quá sự khác biệt giữa văn hóa Mỹ và Pháp, nhưng với người Việt thì phim rất đáng để suy ngẫm. IMDb 7.4

Phim kể về Emily là một cô gái trẻ năng động đang làm cho công ty marketing ở Chicago, do tình cờ nên cô ấy được cử sang Paris để công tác trong 1 năm, sự khác biệt văn hóa khiến Emily gặp nhiều rắc rối trong công việc và tình cảm. Xem phim nếu muốn biết thêm chi tiết hoặc đọc bài tiếp.

Phân tích ý nghĩa thông điệp

Phải nói rằng khi xem phim này, nhiều người đã bị sự hào nhoáng bên ngoài của Paris hấp dẫn nên chỉ thấy được một nội dung có vẻ hời hợt, hoặc họ đánh giá dựa vào những bình luận của các tờ báo nước ngoài vốn đã quá quen với đề tài này, thẳng thắng hơn mà nói là họ đang nói lại lời của người khác, hoặc chỉ đưa ra những nhận định mang tính chung chung cho người đọc – vì phần lớn người xem cũng chả quan tâm phim theo cách sâu sắc hơn.

Trước tiên chúng ta nói về Chicago là nơi mà Emily đã rời đi, có thể nói thành phố này là đại diện cho bộ mặt quốc tế hóa của thế giới hiện đại, sự phát triển về kinh tế, tính thực dụng – nhanh chóng – hiệu quả; còn nếu nói theo lối tiêu cực thì đời sống của đô thị này có thể so sánh với một cái “hot dog” – loại thức ăn công nghiệp dành cho con người. Chicago cũng giống như chuyện tình cảm giữa Emily với người yêu cũ, nó kết thúc cái vèo dù sự cách xa giữa 2 người “yêu nhau” chưa thật sự tạo ra khó khăn gì đáng kể, còn theo lối hài hước hơn, độ “nhanh” đó giống như khi chàng trai làm tình với Emily qua điện thoại, hoặc việc cô ấy dùng cái máy massage sau đó, tuy nhiên Paris không chấp nhận điều mà Emily đang làm nên cả khu nhà đều mất điện – ý rằng đã đến Paris thì phải sống theo cách của Paris, một ý khác là tính cách của Paris có phần bị già nua khi so với đà tiến lên của thế giới.

Không khó để hiểu rằng tại sao Emily bị ghét khi đến làm ở chi nhánh tại Paris, vì cô ấy không biết tiếng Pháp, đó gần như là sự xúc phạm tính tự tôn dân tộc với người Pháp; tuy nhiên việc những người Pháp biết tiếng Anh cho thấy sự toàn cầu hóa đang tác động mạnh mẽ lên mọi nền văn hóa khác biệt nhau, đó cũng là lý do Emily được gửi sang Pháp. Với những gì chúng ta chứng kiến trong phim, phim chỉ ra sự khác biệt văn hóa, ưu điểm và khuyết điểm giữa 2 nền văn hóa. Văn hóa Mỹ giống như một cô gái trẻ năng động tràn đầy sức sống nhưng lại thiếu kinh nghiệm trong việc hiểu những giá trị sống đích thực; trong khi văn hóa Pháp lại tràn đầy chất thơ, cuộc sống lý tưởng đến mơ mộng và có phần bỏ qua hiện thực rồi trở nên trì trệ, bảo thủ vì quá cảm tính, giống như bà sếp ở tuổi trung niên. Sự khác biệt đó thể hiện qua câu nói của anh chàng đồng nghiệp Pháp “các bạn sống để làm việc, chúng tôi làm việc để sống”.

Khi nói về Paris, người ta liên tưởng đến tự do yêu đương, sự lãng mạn, nước hoa, thời trang cao cấp, nghệ thuật, ánh sáng trí tuệ; do đó khi người dân nơi này tiếp xúc với những con người đến từ nơi khác hoặc nền văn hóa khác thì họ thường tỏ ra khinh thị, rằng họ “cao cấp”còn người khác thì chỉ là “nhà quê”; nhưng họ quên rằng sự tồn tại của họ là dựa vào và phụ thuộc vào những con người mà họ bảo là “nhà quê”. Chính sự đánh giá quá cao bản thân đã tạo nên những hình ảnh mang tính kệch cỡm đến buồn cười, giống vị nghệ sĩ thiết kế thời trang. Thực tế chỉ ra rằng họ – những hãng nước hoa và thời trang cao cấp phải nhờ đến các công ty marketing lên ý tưởng quảng cáo hoặc những người có ảnh hưởng lớn trên mạng xã hội để kết nối với phần đông người tiêu dùng. Một thực tế khác mà nhiều người rất dễ quên, đó là muốn sống được ở Paris tráng lệ thì phải có nhiều tiền, vì đây là thành phố thuộc loại đắt đỏ nhất thế giới.

“Nữ tính” kiểu Mỹ sẽ đối mặt thế nào với sự quyến rũ và sự phức tạp trong tình yêu kiểu Pháp?

Việc người Pháp khinh thị các nền văn hóa khác như Mỹ chẳng hạn cũng không phải là không chính đáng, hãy nhìn vào lối sống thực dụng của những “người nổi tiếng” trên mạng xã hội hoặc 2 anh chàng được gọi là nghệ sĩ thì rõ, họ chẳng hiểu gì về nghệ thuật, họ chà đạp lên nghệ thuật, họ dùng mọi thủ đoạn bỉ ổi để đạt được mục đích; giống như những tập đoàn thực ăn nhanh, tìm mọi cách khiến dân chúng tiêu thụ dù nó gây nên sự béo phì. Trong góc nhìn ngược lại, người dân Paris tập thể thao nhưng lại hút thuốc – đó là hình mẫu mang tính biểu tượng về sự mâu thuẫn giữ lý trí và cảm xúc khi chúng gặp gỡ nhau. Cái mâu thuẫn này có trong bản thân lý trí hoặc cảm xúc. Về lý trí, đại diện là văn hóa Mỹ, họ tìm mọi cách để kiếm tiền nhưng không biết cách dùng tiền để mua lấy cuộc sống, không cảm nhận được giá trị sống; về cảm xúc, dân Pháp cảm thụ được vẻ đẹp nhưng lại tồn tại những sự việc xấu trong tính cách có phần bừa bãi, ví dụ như cảnh người đàn ông “tưới nước” vào bồn hoa – tất nhiên đây là hình ảnh mang tính hài hước.

Mặc dù Emily gặp nhiều khó khăn nhưng cô ấy đều vượt qua chúng và được sự yêu mến của nhiều người, tại sao? Vì tâm hồn của cô ấy mang nhiều sức sống, sự hồn nhiên, tình yêu chân thật đối với những giá trị sống cũng như vẻ đẹp hoặc nghệ thuật chân chính. Tất cả những điều này tạo ra cầu nối, sự cảm thông và chia sẻ giữa 2 nền văn hóa với nhau, giúp 2 bên bù đắp nhau. Emily mang đến sức sống, sự sáng tạo đến cho chi nhánh công ty ở Paris khi nó đang già nua và trì trệ, tuy “làm việc để sống” là câu nói rất ý nghĩa, nhưng con người cũng cần tìm thấy hạnh phúc trong công việc chứ không phải chỉ xem nó như một nghĩa vụ mà cuộc sống bắt buộc, và vì Emily thật sự yêu công việc, hết lòng vì công việc nên cô ấy cũng tìm thấy sự hạnh phúc và ý nghĩa của cuộc sống nhờ sự gián tiếp đó, Emily kết nối được với nhiều người hơn, nhiều người được kết nối với nhau nhờ cô ấy.

Chí Blog có kịch bản phim điện ảnh, ai mua không?

Giờ chúng ta thử chạm nhẹ đến chuyện yêu đương mang phong cách Pháp, đề tài này tạo nên những tranh cãi muôn thuở. Truyền thống Kito giáo nói riêng và hầu hết các tôn giáo nói chung đều đề cao sự chung thủy, nhưng thực tế cho thấy rằng nếu quá khắc khe và bảo thủ thì nó sẽ tạo ra những gia đình với hạnh phúc giả tạo, gần giống với từ “đạo đức giả”, vì cảm xúc của con người rất dễ thay đổi. Giải pháp của văn hóa Mỹ là tôn trọng sự chung thủy nhưng nới lõng vấn đề hôn nhân, nghĩa là nếu không còn cảm thấy hạnh phúc trong hôn nhân thì có thể sống li thân hoặc li hôn, chính xác thì nền tảng là tình yêu chứ không phải gia đình. Còn văn hóa Pháp thì giữ lấy nền tảng gia đình nhưng nới lõng vấn đề chung thủy, 2 người không yêu nhau vẫn sống chung với nhau, tôn trọng nhau, và mỗi người có thể sống theo ý thích miễn là không có sự lừa dối.

Phải nói rằng cả 3 xu hướng đều có ưu khuyết điểm riêng, bản thân tôi bất lực trong việc đánh giá khi xét đến thực tế đang diễn ra trong xã hội hiện đại – cách nói này chỉ là lối lấp liếm cho qua chuyện, chứ thực chất là do con người ngày nay không còn tin vào sự thủy chung và tình yêu vĩnh cữu, họ tham lam hơn, ích kỷ hơn và vô trách nhiệm hơn mà thôi (cười), và họ gọi cách sống mới bằng mỹ từ “tôn trọng tự do cá nhân và tự do yêu đương”. Dù là văn hóa Mỹ hoặc Pháp thì vai trò tình yêu đang xuống cấp trầm trọng, con người yêu nhau đó nhưng cũng quên nhau đó, và tình yêu bắt đầu tách rời với tình dục – ta thấy điều này rõ nhất trong văn hóa Pháp.

Tóm lại thì khi con người rơi vào nền văn hóa nào thì sẽ bị xu hướng của nền văn hóa ấy tác động, cùng với những sự phức tạp khi sống theo xu hướng đó; xu hướng sống theo đám đông khiến tâm lý con người ít bị gánh nặng về luân lý cũng như đạo đức, chỉ có những ai có một ý chí mạnh mẽ mới vượt qua được tác động này để giữ vững lập trường. Quá trình đó chúng ta thấy trong sự gặp gỡ của Emily với các mối quan hệ tình cảm, có cái sướng cũng có cái khổ, và ở tập 10 (tập cuối) cho thấy rằng dù cố hết sức để tránh nhưng cuối cùng Emily vẫn rơi vào cái bẫy luôn được giăng sẵn.

Phim có đề cập đến một số vấn đề khác, ví như khi có sự “so găng” giữa nghệ thuật chân chính và nghệ thuật giả tạo thì nghệ thuật chân chính luôn chiến thắng – cuộc so tài giữa 2 “nghệ sĩ” đường phố và vị nghệ sĩ thiết kế thời trang, hoặc trong sự cảm nhận về cuộc sống – anh chàng học về những ký hiệu và anh đầu bếp. Phim có nói về nền văn hóa thứ 3 là của Á đông thông qua nhân vật cô gái người Trung Quốc, cô ấy xuất thân trong một gia đình siêu giàu nhưng phải bỏ trốn để có được tự do sống theo ý thích cá nhân; phải nói rằng văn hóa Á đông cực kỳ bị xem thường trong cách nhìn của phương tây, nó thể hiện sự phù phiếm giống như mấy chai “rượu xịt” mà Emily đề nghị bán cho họ, nghĩa là thua cả từ “nhà quê” mà các đồng nghiệp dành cho Emily, vì như lời của nhà sản xuất rượu thì thứ rượu đó nếu không bán được thì họ cũng sẽ đổ đi. Đừng hỏi tại sao tôi dùng từ “văn hóa Á đông” mà không dùng từ “văn hóa Trung Quốc”, tôi sẽ không giải thích về điều này.

Phim có nói về nữ quyền và chúng ta cũng nên nhìn nhận theo hướng tích cực, đừng vì có quá nhiều bộ phim nói về nữ quyền hoặc nạn phân biệt chủng tộc hoặc chống lại những định kiến xã hội rồi có cách nhìn mang phần ác cảm, sự đấu tranh đó giúp cho xã hội tiến bộ mặc dù có tồn tại đôi chút sự thái quá hoặc cực đoan. Tóm lại thì đừng vì bản thân chỉ nhìn thấy vẻ hào nhoáng của phim rồi bảo rằng phim có nội dung đơn giản, là phim đơn giản hay suy nghĩ của người xem đơn giản thì khó mà nói. Chúc các bạn xem phim vui vẻ!

Cảm ơn các bạn đã đọc bài, nhớ chia sẽ bài viết và giới thiệu Chí Blog đến mọi người, và tích cực “cứu tế” để mình có thêm động lực viết bài nghen.

OCB – ngân hàng phương đông, tk: 0003100008898001, NGUYỄN MINH CHÍ, chi nhánh Thủ Đức. Hoặc: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526

…………………….

Nhớ Share bài viết, Like Chí Blog (Facebook) để dễ dàng theo dõi những bài viết mới.

Top 120 Best review phim ý nghĩa trên Chí Blog

Top 50 bài review sách văn học kinh điển của Chí Blog

Những phim cùng chủ đề:

Kiếp Ảo – Upload (Series 2020): khi thiên đường mua bằng tiền – new

Thiên Nga Đen – Black Swan (2010): con đường của sự hoàn hảo và tự do – Nghệ Thuật

Chiếm Hữu – Possession (1981): cơn vật vã của sự tách biệt – Nghệ Thuật 1k

Mặt Trăng – Moon (2009): tất cả chỉ là ảo ảnh

Hơn Cả Tiểu Thuyết – Stranger Than Fiction (2006): chúng ta là những Harold 1k

Cây Đời – The Tree of Life (2011): biết ơn và oán trách – Nghệ Thuật – Cành Cọ Vàng 1k

5 to 7 (2014) và Loveless (2017): yêu thương và không yêu thương

Nửa Đêm Ở Paris – Midnight In Paris (2011): cảm xúc thật vs vẻ bề ngoài

Bóng Ma Sợi Chỉ – Phantom Thread (2017): độc dược tình yêu – Nghệ Thuật 1k

Chuyến Đi Của Tình Yêu – 303 (2018): giáo dục xã hội và giới tính cho thanh niên 1K

Sao Y Bản Chính – Certified Copy (2010): quá trình ‘thực chứng’ của bản sao 1K

Tia Nắng Vĩnh Cửu Của Tâm Hồn Tinh Khiết (2004): đồng nghĩa – khác ý 1K

Đời Sống Thượng Lưu – La grande bellezza (2013): ta thấy gì khi cúc áo cô gái mở ra? – Nghệ Thuật

Một Tối Ở Địa Cầu – Night on Earth (1991): những “kinh đô” có gì lạ? 1k

Hạnh Phúc Mong Manh – The Weather Man (2005): thời đại thức ăn nhanh

Facebook Comments

About Author

Minh Chí

Bạn tôi góp ý là: nhiều người ở VN thích làm màu, nên tôi cần làm màu hơn thế. Cho nên các bạn cứ nghĩ tôi rất "đỉnh" là được!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Next Post

Review ý nghĩa phim Loving Vincent: ai giết chết Vincent?

T4 Th10 14 , 2020
Loving Vincent (Vincent Thương Mến – 2017) là phim hoạt hình nghệ thuật kể về họa sĩ Vincent van Gogh, phim được hoàn thành bởi 65000 bức tranh vẽ tay của hơn 100 họa sĩ – ít ra thì đây là điều khiến người ta quan tâm hơn là chuyện […]

You May Like

Translate» English - Vietnamese