I am Sam (Tôi là Sam – 2001) mang nhiều ý nghĩa về tình cảm gia đình, rất khó mà không xúc động khi xem phim này. Để sống tốt, chúng ta cần quá nhiều thứ cho từng giai đoạn và cho cả cuộc đời, nhưng có vẻ như chính vì vậy mà chúng ta quên rằng chỉ có vài thứ mới thật sự quan trọng, nếu có nó, chúng ta sẽ có tất cả dù cũng không dễ dàng cho mấy, còn nếu thiếu nó, sẽ chẳng có gì cả, hoặc có nhưng cái tất cả đó lại không ý nghĩa gì với chúng ta. Bộ phim này sẽ cho chúng ta tìm lại vài thứ căn bản nhất để làm nên cuộc sống. IMDb 7.7
Chuyện kể về một người đàn ông tên Sam bị thiểu năng, tâm trí của anh ấy chỉ như đứa trẻ 7 tuổi nhưng phải một mình nuôi con gái. Có thể nói điều đó quả là phi thường vì sự khó khăn của nó, và rắc rối đã đến với 2 cha con họ khi đứa trẻ đang dần bước qua tuổi thứ 7, khi mà tâm trí đứa trẻ dần dần vượt qua cha mình. Đây là một bộ phim rất hay và rất đáng để xem hoặc xem lại. Quả là một nhiệm vụ bất khả thi khi tôi viết review cho phim này.
“Tại sao bố phải xin lỗi, con thật may mắn”
Đó là câu nói của Lucy khi Sam nói “bố xin lỗi” vì sự khác biệt của anh ấy, tuy tâm trí chỉ như đứa trẻ, Sam cũng hiểu được những giới hạn của bản thân và anh ấy cảm thấy có lỗi với con gái. Ôi, nếu bạn hiểu, “lỗi lầm” ở đây không thật sự là lỗi lầm, mà là cảm thấy không thể cho con gái được nhiều hơn nữa dù đã cố gắng hết sức. Nếu phải so sánh “lỗi lầm” đó của Sam với những điều “không là lỗi lầm” của mỗi chúng ta khi chúng ta đối xữ với người thân, thì có lẽ chúng ta phải xấu hổ đến đỏ mặt (nếu chúng ta còn biết xấu hổ là gì). Trong sự tương phản đó, Sam như một tấm gương để chúng ta soi lấy chính mình, để hiểu hơn về chính mình và để chính mình không tự huyễn hoặc khi phải hy sinh điều gì đó (mà ta tưởng là to lớn) cho những người mà chúng ta yêu thương.
Khi Lucy hỏi Sam về đủ thứ chuyện trên đời, Sam không trả lời chính xác được tất cả, nhưng anh ấy luôn luôn có câu trả lời tốt nhất cho Lucy trong giới hạn trí năng của anh ấy. Nghĩa là anh ấy thật sự lắng nghe những gì con gái nói, nếu câu hỏi vượt quá tầm hiểu biết, Sam sẽ dùng một câu nói của “Ai đó” trong những bộ phim để trả lời, tôi nghĩ điều đó còn tuyệt vời và trí tuệ hơn là những câu trả lời chính xác mà một tâm trí bình thường có thể có được. Ví như khi Lucy hỏi rằng người mẹ có trở về không, Sam đáp rằng “Paul McCartney mất mẹ khi anh ấy còn nhỏ, và John Lennon mất mẹ khi anh ấy còn nhỏ“, đây là câu trả lời phù hợp với một tâm trí đơn giản như Sam có thể có được, khi việc diễn giải sự ra đi của người mẹ là quá phức tạp, nhưng tôi không thể tìm ra câu trả lời nào tuyệt vời hơn thế. Kể cả những người vĩ đại cũng từng không có mẹ, như vậy, việc Lucy không có mẹ không phải là điều hạ cô bé xuống, mà nâng cô bé lên như những con người kia.
Với những câu hỏi như “thứ đó được tạo ra cách nào?”, Sam cũng trả lời không đúng, nhưng chúng ta hãy tự hỏi xem, trả lời đúng cho những thứ đó có thật sự quan trọng không? Về mặt ý nghĩa trong đời sống, những câu hỏi dạng đó không mang lại lợi ích thật sự nào, vì chúng có quá nhiều, hàng ti tỉ thứ trên đời, làm sao chúng ta biết hết, mà biết để làm chi? Ấy vậy mà thế giới của chúng ta luôn tôn vinh những người có thể đáp được nhiều câu hỏi dạng đó, và chúng ta nói họ thông minh, giống như cách chúng ta ngợi khen và khâm phục người có thể đọc được hàng ngàn con số của hằng số Pi. Có nhiều thứ căn bản hơn và cần thiết hơn, Lucy biết điều đó khi cô bé bảo rằng “chẳng ông bố nào tới công viên với con của họ cả”, Sam luôn ở bên cô bé khi có thể.
Phim cũng cho chúng ta thấy một hình ảnh tương phản thông qua nhân vật Rita – luật sư. Nếu ban đầu Rita giúp Sam chỉ vì thể hiện tính nhân đạo của cô ấy trong mắt đồng nghiệp, thì sau đó cô ấy đã cảm động thật sự khi hiểu hoàn cảnh của Sam và Lucy, và việc đó cũng cải thiện mối quan hệ của cô ấy với con trai. Rita thành công và giàu có, cô ấy có thể cho con trai mọi thứ đồ chơi mà cậu bé muốn, nhưng lại không thể cho con trai “thời gian”, vì Rita quá bận rộn với công việc kiếm tiền. Chính là Sam, chính tình yêu của Sam dành cho con gái đã khiến Rita thay đổi. Liệu giữa Sam và Rita, ai đã giúp cho người kia nhiều hơn?

Tình yêu đủ cho tất cả
Mẹ của Lucy không thiểu năng, nhưng cô ta bỏ Lucy lại và chạy trốn; Sam thiểu năng, nhưng anh ấy đã nuôi dạy được một cô bé cực kỳ thông minh. Điều gì đã tạo ra sự khác biệt đó? Sự thông minh, trí tuệ hay bất cứ thứ gì đại loại thế, sẽ chẳng tạo ra được điều gì tốt đẹp cho thế giới này nếu thiếu tình yêu thương. Còn khi có tình yêu thương, một trí tuệ non nớt cũng có thể nuôi dạy và giúp một đứa trẻ nên người. Tất nhiên bản thân Sam thì chưa đủ để làm được điều đó, nhưng chính tình yêu thương của anh dành cho Lucy đã hóa thành một lực hút đối với rất nhiều người khác nữa góp sức vào.
Khi vợ chồng li dị, họ thường làm gì trong trường hợp phải đưa ra tòa? Để phân chia tài sản, phân chia con cái, đó là những điều mà người lớn đã làm. Cuộc chiến của Sam không phải là cuộc chiến dành quyền nuôi con, cái việc “dành quyền nuôi con” của Sam không phải là tranh đứa con như một thứ tài sản nào đó để được “sở hữu”, cuộc chiến của Sam là để ngăn người khác chia cách họ, nghĩa là giống về hình thức nhưng khác về bản chất. Lucy không phải là đứa con của riêng Sam, mà còn là của những người bạn thiểu năng của anh ấy, của người phụ nữ lớn tuổi dạy đàn, của bất kỳ ai có thể yêu thương Lucy. Còn với đa số người lớn, họ chỉ muốn ai đó hoặc thứ gì đó là của riêng họ và chỉ duy nhất cho bản thân họ.
Chí Blog có kịch bản phim điện ảnh, ai mua không?
Có một điều rất quan trọng mà chúng ta cần nói đến, đó là khi Lucy phát hiện tâm trí của bản thân vượt qua người cha, cô bé muốn dừng nó lại, vì cô bé quá thương yêu cha. Chúng ta hiểu rằng đó là tình yêu thương rất lớn lao và chân thành, nó như là sự hy sinh. Và tất nhiên Sam không muốn điều đó, Sam muốn cô bé được phát triển hơn mình, được làm một người bình thường, nghĩa là thông minh hơn mình, bởi vì anh ấy yêu thương con gái. Ôi! trong khi đó chúng ta – những con người bình thường thì sao? Chúng ta bảo nhau “con hơn cha là nhà có phúc” nhưng chẳng ai chấp nhận rằng trí tuệ đứa con vượt qua mình, trong thâm tâm chẳng ai chấp nhận điều đó, đơn giản vì chúng ta là “cha” còn con cái của chúng ta là “con”. Vậy rốt cuộc thì chúng ta có thật sự yêu con cái của mình không? Hay chúng ta yêu sự ích kỷ của mình hơn?
Cuộc chiến dành quyền nuôi con cũng vô cùng ý nghĩa, đối với Rita, điều quan trọng nhất là chiến thắng vụ kiện, vì vậy việc nói dối không những là chuyện nhỏ mà còn là điều cần thiết. Trong khi đó Sam lại không nghĩ vậy, Sam muốn Lucy luôn phải nói thật, cô bé không được nói dối. Tuy rằng Sam có tâm trí non nớt, anh ấy cũng hiểu khi nói dối có thể giúp tình hình tốt hơn, nhưng với anh ấy thì việc Lucy phải nói thật còn quan trọng hơn, nó quan trọng hơn cả cái gọi là “chiến thắng” trong cuộc chiến này, vì Sam không muốn con gái trở thành một người xấu hay một đứa trẻ nói dối, tất cả những điều Sam muốn là những điều tốt đẹp nhất đối với đứa con. Còn chúng ta thì sao? Chúng ta tự hiểu hen …, tôi không thể nói quá nhiều về chúng ta vì rất dễ chạm sợi dây tự ái vô cùng lớn trong mỗi người (có cả tôi).
Chỉ cần con người có tình yêu, sẽ đủ cho tất cả mọi thứ và mọi người. Lucy là cô bé tuyệt vời đến nỗi dù vụ kiện rất rắc rối và khó khăn nhưng gia đình nhận nuôi vẫn muốn có được Lucy, mà có vẻ như ít người thật sự quan tâm đến việc ai và điều gì đã tạo ra một cô bé như vậy, điều mà họ nhìn thấy chỉ là cô bé có một người cha thiểu năng. Sam luôn muốn điều tốt nhất cho con gái, anh ấy hiểu Lucy cần một “người mẹ” và anh ấy sẵn sàng chia sẻ con gái cho bất kỳ ai thật sự yêu thương cô bé, miễn là đừng chia cách tình cảm cha con đó.
Thêm một lần nữa, tình yêu thương của Sam đã thay đổi con người, ban đầu người mẹ nuôi của Lucy ngăn sự gặp gỡ của 2 cha con, nhưng sau đó cô ấy mang Lucy đến cho Sam. Khi có được tình yêu thương thật sự, người ta được nhiều hơn chứ không phải có ít đi. Cuối cùng thì Lucy cũng có mẹ và 2 người cha, Sam được gặp gỡ con gái và cô bé cũng có người dẫn dắt để trưởng thành, cô luật sư cũng như một người thân trong “gia đình” và con trai cô ấy có được 2 người bạn mới là Sam và Lucy, cậu bé có lại một người mẹ không bận rộn suốt ngày. Một kết thúc quá đẹp cho một bộ phim.
Bộ phim này làm tôi nhớ đến 2 câu trong kinh thánh:
“Thầy bảo thật anh em: nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời”
“Ai đã có thì được cho thêm và sẽ có dư thừa; còn ai không có, thì ngay cái đang có cũng sẽ bị lấy mất”
Sam chính là hình ảnh của “trẻ nhỏ” mà chúng ta nên “trở lại”, và thứ “đã có” trong câu thứ 2 chính là tình yêu thương của anh ấy dành cho con gái, hoặc đó cũng có thể là một niềm tin về sự tốt đẹp của anh ấy khi nhìn vào Rita hoặc với gia đình nhận nuôi Lucy, chính niềm tin đó đã biến đổi những ai mà anh ấy gặp gỡ, tất cả họ được cho thêm hoặc tìm lại được hạnh phúc.
Để xã hội tốt đẹp hơn – Hãy ủng hộ tài chính Chí Blog:
Hàng tháng: https://www.patreon.com/chi_blog_movie_reviews
Paypal: https://www.paypal.com/paypalme/nguyenminhchi2806
Bank – Người nhận: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526
Ví momo:

……………….
Những bộ phim hay tương tự:
Người 200 Tuổi – Bicentennial Man (1999): giá trị của một con người
Giải Mã Bí Ẩn Ngân Hà – Ad Astra (2019): chúng ta tìm gì bên ngoài?
Suối Nguồn – The Fountain (2006): suối nguồn sự sống
Ngôi Lều Huyền Bí – The Shack (2017): tha thứ để được hạnh phúc
Cây Đời – The Tree of Life (2011): biết ơn và oán trách
Hằng Số Pi – Pi (1998): Bí mật của Thượng Đế
Ngày Chuột Chũi – Groundhog Day (1993): ngày để ta bước sang xuân
Bóng Ma Sợi Chỉ – Phantom Thread (2017): độc dược tình yêu
Cố Gái Trong Mơ – Ruby Sparks (2012): vì sao con người cần tình yêu?
Nửa Đêm Ở Paris – Midnight In Paris (2011): cảm xúc thật vs vẻ bề ngoài
Căn Phòng – Room (2015): đó chỉ là chuyện về những căn phòng
Thời Niên Thiếu – Boyhood (2014): văn hóa gia đình thời hiện đại
Tên Cậu Là Gì – Your Name (2016): ta thấy em trong tiền kiếp