Khi xem phim Room (2015) lần đầu, tôi không có chút cảm xúc nào, nó giống như chuyện về hai mẹ con chuyển từ căn phòng nhỏ đến căn phòng lớn. Tôi khá ngạc nhiên khi bộ phim có điểm IMDb 8.1 . Khi ngẫm nghĩ một hồi, tôi chợt nhận ra rằng cái kết quả đó là sự thành công của bộ phim, vì mục đích của nó đúng là như vậy, nghĩa là chúng ta nhìn mọi thứ qua ánh mắt của trẻ thơ.
Có nhiều bài viết khác đã viết về Room, hầu hết đều nói chính xác về thông điệp của phim. Vì vậy tôi viết bài này chỉ với mục đích giúp mọi thứ trở nên rõ ràng hơn.
Cách nhìn của người lớn:
Nếu bạn đủ trưởng thành, bạn sẽ hiểu rằng sự việc xẩy ra với cô gái là cực kỳ tồi tệ. Một cô gái 17 tuổi bị gã biến thái bắt cóc, chắc chắn cô gái sẽ vô cùng sợ hãi và hoảng loạn, cô không biết lúc nào tên điên ấy sẽ giết chết cô. Không chỉ có sự ám ảnh của cái chết, còn có những sự hành hạ và cưỡng hiếp, những lời hâm dọa, đánh đập. Cái trạng thái đó không phải trong phút chốc, nó sẽ kéo dài từ ngày này qua ngày khác.
Hãy tưởng tượng thêm, tên điên đó có thể sẽ trói cô gái để cô không thể tự sát, nhốt trong một căn phòng nhỏ và kín, âm thanh từ bên ngoài khó lọt vào, âm thanh bên trong cũng không thể thoát ra ngoài. Cô gái sẽ phải sống trong không gian nhỏ hẹp, không âm thanh, và cô độc. Mọi sự chỉ khác sau khi cô gái sinh con, vì khi đó đứa trẻ sẽ khiến cô chấp nhận một trạng thái bị cầm tù trong căn phòng đó.
Rồi những khó khăn khi cô gái phải mang thai, sự sinh nở, sự nuôi nấng đứa bé trong cái không gian chật hẹp ấy. Cô gái trẻ phải cố gắng nuôi nấng và bảo vệ đứa bé, phải phục vụ tên điên, mọi thứ diễn ra trong tâm trạng lo sợ rằng không biết khi nào tên điên đó sẽ bỏ rơi hai mẹ con chết đói.
Việc tìm cách thoát ra cũng không phải là chuyện đơn giản. Khi đứa bé bị mang đi, người mẹ có thể tưởng tượng rằng tên điên sẽ thật sự chôn đứa trẻ, hoặc nếu đứa trẻ thoát được thì hắn có thể trở lại để giết cô. Tôi thật sự không thể tưởng tượng được cái trạng thái khủng khiếp đó của người mẹ, nó vượt qua những gì mà ta có thể biết.
Những sự việc diễn ra sau khi Jack và Joy được tự do thì cũng không hề đơn giản, những hậu chấn tâm lý, tác động của thế giới bên ngoài, hoặc từ giới truyền thông. Tôi ghi là “hậu chấn tâm lý” thì nó có vẻ khá đơn giản, để tôi nói rõ hơn. Khi bạn đang trong một cuộc chiến, bạn sẽ không có thời gian để suy nghĩ, bạn chỉ làm những điều mà bản năng mách bảo. Nhưng sau cuộc chiến đó, khi không còn áp bách, trí não bạn sẽ tái hiện những gì bạn đã trải qua, nó khiến bạn nhìn rõ hơn những sự khủng khiếp. Đó là lý do người ta không chết khi sự việc đang diễn ra, nhưng sau đó họ sẽ phát điên hoặc tự sát.
Cách nhìn của đứa trẻ:
Đứa trẻ được sinh ra trong căn phòng, căn phòng là thế giới của nó, đứa trẻ không biết căn phòng đó nhỏ, cũng không biết về thế giới bên ngoài. Đứa trẻ chấp nhận một thực tại duy nhất, đó là bản thân đứa trẻ và người mẹ, cùng với những gì xung quanh mà nó có thể chạm vào. Bởi vậy đứa trẻ sẽ luôn an vui sống trong cái thế giới mà nó biết, nó sẽ không đòi hỏi gì thêm, nó tuân thủ những luật lệ do người mẹ đặt ra, nó tin vào những gì người mẹ nói.
Khi tên biến thái đến, đứa trẻ sẽ bị người mẹ mang vào trong tủ quần áo để ngủ, chúng ta không cần nghĩ nhiều về những chuyện sẽ xẩy ra bên ngoài tủ quần áo, vì đứa trẻ chẳng nghĩ gì đâu, nó không biết gì cả. Hoặc khi căn phòng không còn điện, trong cái lạnh cóng và đứa trẻ thở ra khói, nó cảm thấy chuyện đó rất thú vị. Khi người mẹ bị trầm cảm, đứa trẻ có hơi buồn chút ít, nó cảm thấy “sự vắng mặt” của người mẹ, nó biết tự chơi với mình, biết tự tìm thức ăn khi đói.
Khi người mẹ kể về một thế giới bên ngoài, ban đầu đứa trẻ sẽ khó chấp nhận, nhưng dần dần nó sẽ chấp nhận việc đó, vì nó vẫn còn giữ được trí tưởng tưởng, còn có thể tin vào những điều mới lạ. Giống như khi được trao cho món đồ chơi mới, đứa trẻ không miệt mài theo đuổi nguồn gốc của món đồ chơi, nó chỉ quan tâm việc chơi với món đồ chơi.
Chuyện trốn thoát khỏi căn phòng cũng chỉ là một trò chơi đối với đứa trẻ, nó không hiểu sự nguy hiểm, không lo sợ về cái chết. Vì vậy bạn đừng ngạc nhiên khi phim tạo ra sự trốn thoát theo cách đơn giản nhất, trong mắt đứa trẻ thì chuyện đó chỉ đơn giản thế thôi.
Sau khi rời khỏi căn phòng, với đứa trẻ thì chỉ là chuyện đổi từ phòng nhỏ đến phòng lớn, từ không gian nhỏ đến không gian lớn. Như lời vị bác sĩ đã nói, đứa trẻ dễ uốn nắn như một chất nhựa dẽo. Tôi thấy thú vị khi Jack bảo rằng nó là thật, và bác sĩ cũng bảo rằng nó là thật. Đoạn đối thoại đó có nhiều ý nghĩa, sự chấp nhận thực tại một cách dễ dàng là sự thật, và sự thật đó đã diễn ra ở đứa trẻ như cách mà chúng ta đã thấy.
Thông điệp:
Một sự việc vô cùng tồi tệ đối với người lớn lại trở nên vô cùng đơn giản đối với đứa trẻ. Đó là điều mà người lớn nên học hỏi để họ có thể sống hạnh phúc. Câu chuyện diễn ra với Joy và Jack đã giúp chúng ta hiểu một điều hết sức đơn giản, chúng ta không cần quá nhiều thứ để đạt được hạnh phúc, chúng ta chỉ cần tình yêu thương là đủ. Hãy nhớ cảnh Jack dùng món đồ chơi lego tạo thành căn phòng, sau đó cậu bé tháo rời nó ra, hoặc khi cậu bé chào tạm biệt căn phòng.
Thế giới của chúng ta vô cùng rộng lớn, càng rộng lớn thì chúng ta càng dễ bị lạc lối bởi quá nhiều hướng đi. Nhưng nếu chúng ta có tình yêu, có người thân bên cạnh, thì dù chúng ta đi bất cứ nơi đâu, theo bất cứ phương hướng nào, nơi chúng ta đến luôn có “nhà” cho chúng ta. Và khi ấy sự rộng lớn đó không khiến chúng ta cảm thấy cô đơn và lạc lõng, mà nó trở thành sự thú vị, mang đến sự ngạc nhiên.
Chấp nhận thực tại là điều mà người lớn nên học, tất nhiên là thực tại ấy phải mang đến hạnh phúc cho những điều mà ta thương yêu. Nếu căn phòng nhỏ không “đủ” để sống hạnh phúc, nếu nó trở nên nguy hiểm, chúng ta nên tìm mọi cách thoát ra, và chúng ta phải có được sự dũng cảm như người mẹ.
Trong cuộc trò chuyện giữa Joy và mẹ của cô, chúng ta phải hiểu rằng trở thành “người tử tế” là chưa đủ, chúng ta còn phải học cách đề phòng những kẻ độc ác, đề phòng những kẻ giả vờ là người tốt.
Có thể nói rằng, Jack không thể sống nếu thiếu người mẹ, và Joy không thể sống nếu thiếu đứa con. Người mẹ và đứa con là không thể tách rời nhau, nghĩ xa hơn một tí, người lớn và trẻ nhỏ luôn cần có nhau. Người lớn biết được sự thật về thế giới này, họ có thể bảo vệ đứa trẻ. Đứa trẻ biết được cách sống như thế nào để được hạnh phúc, nó có thể giúp người lớn vượt qua sự khổ đau mà thế giới mang đến. Nghĩa là, chúng ta hãy hiểu biết như một người lớn, nhưng sống hồn nhiên như một đứa trẻ, khi đó chúng ta sẽ tìm được hạnh phúc.
Để xã hội tốt đẹp hơn – Hãy ủng hộ tài chính Chí Blog:
Hàng tháng: https://www.patreon.com/chi_blog_movie_reviews
Paypal: https://www.paypal.com/paypalme/nguyenminhchi2806
Bank – Người nhận: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526
Ví momo:

Top 120 Best review phim ý nghĩa trên Chí Blog