Nhân việc một Fanpage nhắc đến I am Legend (Tôi Là Huyền Thoại – 2007) nên tôi muốn viết về bộ phim này, viết lên ý nghĩa của nó, viết về một thế giới “hoang tàn đổ nát” đang tồn tại trong tâm thức. Hoặc đó chỉ là sự chuyển đổi trong cách nhìn sự vật hiện tượng theo cách khác đi. Thật ra thì việc tạo nên một kịch bản cho phim viễn tưởng hay giả tưởng không khó như người ta thường nghĩ, chỉ cần thêm một chút trí tưởng tượng, sau đó là một chút sự hiểu biết về khoa học kỹ thuật – lịch sử – văn hóa – tôn giáo – logic, còn để hiểu những phim loại này thì điều phải làm là đảo chiều suy luận mà thôi. Điều đó quả là không khó nếu bạn đủ kiên nhẫn đọc thật nhiều bài viết trên Chí Blog (cười), IMDb 7.2
Phim kể về một thế giới tràn ngập xác sống, các thành phố trở nên hoang vu và vắng lặng, cỏ dại mọc khắp nơi. Nhưng giữa lòng thành phố New York vẫn còn một nhà virus học sống sót, Robert cố thủ trong khu nhà được trang bị các biện pháp chống lại sự tấn công của xác sống, anh ấy muốn tìm ra thứ thuốc có thể chữa lành căn bệnh của nhân loại. Có lẽ đâu đó sẽ còn vài cơ thể sống được gọi là con người chăng? Bạn sẽ không biết được nếu chưa xem phim, mà phim này phát hành đã lâu và phần lớn đều xem nên có thể vô tư đọc tiếp bài viết.
Ý nghĩa thông điệp phim
Trong số các bạn thì có bao nhiêu người đọc qua bài viết Xác Sống … Là Chúng Ta của tôi? Nếu đã đọc qua thì bộ phim này không khó hiểu cho lắm, ngoài cách hiểu trắng đen như cách mà bộ phim thể hiện. Còn nếu không, tôi sẽ cần đến một chút trí tưởng tưởng của bạn, hãy thoát ra khỏi nội dung phim, nhìn các chi tiết theo tính khái quát hơn. Lúc này, Robert không còn là nhà virus học, anh ấy trở thành một chuyên gia đang tìm cách chữa những thứ bệnh điên loạn của con người. Nghĩa là trong cái thành phố New York rộng lớn ấy, chỉ có Robert tỉnh táo, còn đám đông thì điên cuồng lao theo những dục vọng của bản năng. Ngày và đêm là biểu tượng về ánh sáng và bóng tối đang tồn tại trong xã hội đó, sự hoang vắng chính là sự vô cảm trong cách mà con người đối xử với nhau. Giờ thì bạn đã thấy rõ chưa?
Nếu bạn giống như Robert – một con người đã thức tỉnh, khi đi giữa lòng thành phố, bạn sẽ nhận ra sự cô độc khôn cùng, vì sẽ chẳng tìm thấy ai giống như bạn, các tòa nhà cao hiện ra dù đẹp đẽ và hùng vĩ nhưng lạnh băng. Trong “ánh sáng”, con người sẽ sống và hoạt động bình thường, họ sẽ không chạm vào bạn, nhưng nếu đi sâu vào “bóng tối” của xã hội, bạn sẽ thấy con người đang cắn xé lẫn nhau, khi họ tìm thấy một con mồi, họ sẽ lao đến và truyền vào người đó thứ “bệnh” mà họ đang có.
Cũng không có gì là lạ lùng khi người bạn thân nhất của Robert là một con chó, xã hội chúng ta ngày nay yêu thương động vật cũng là vì thế, nó không thể hiện con người có lòng nhân ái hơn với động vật, chỉ là khi chúng ta yêu thương động vật thì nó sẽ quyến luyến và trung thành với chúng ta, con người không vậy. Nhưng hãy cẩn thận với loài vật mà bạn yêu thương, nếu bạn để nó lạc vào một vùng tối, các “xác sống” có thể bắt lấy nó và xác của nó sẽ xuất hiện trong một quán nhậu ở ngã 5 Chuồng Chó – Sài Gòn (cười).
Khi bóng đêm phủ xuống, thứ gì đã bảo vệ nơi Robert đang sống? Đó là những bóng đèn với công xuất lớn, vì xác sống sợ ánh sáng. Vậy nếu bạn muốn bảo vệ bản thân khỏi bị biến thành “xác sống” – những con người sống mà không hề có sự cảm nhận về giá trị cuộc sống, thì hãy tự trang bị cho mình những nguồn sáng giúp tâm hồn được gột rửa, đó có thể là những cuốn sách kinh điển, những bộ phim có giá trị, những bài viết giúp con người nhận ra sự tốt đẹp và các giá trị vĩnh hằng.
Nhưng bao nhiêu đó đã đủ hay chưa? Tất nhiên là chưa, vì “căn bệnh” của con người vẫn còn đó, chúng ta chỉ thật sự an toàn khi tìm ra “thuốc” có thể ngăn được sự lây lan của nó. Có quá nhiều sự tương đồng giữa bộ phim này với những gì đang diễn ra trong hiện tại của cơn đại dịch Corona, hoặc những thứ thuộc về tinh thần – trừu tượng đang tồn tại trong xã hội. Về mặt ý nghĩa thì tất cả đều là sự phản chiếu lẫn nhau thôi. Khi có một dịch bệnh, các bác sĩ tìm thuốc cứu chữa; khi xã hội đi sai hướng sẽ xuất hiện các nhà tư tưởng lớn; khi tôn giáo bị biến chất, sẽ có các vị thánh được sinh ra để “dọn đường Chúa cho ngay thẳng”. Tất cả họ sẽ dùng máu của mình để giúp thế gian này được sạch, và sau đó họ trở thành huyền thoại.
Chí Blog có kịch bản phim điện ảnh, ai mua không?
Phim có 2 cái kết, kết thứ nhất là Robert tìm ra thuốc giải cho căn bệnh và chết cùng với đám xác sống; kết thứ 2 là Robert còn sống, và anh ấy trả lại nữ xác sống cho tên thủ lĩnh của bọn chúng. Không khó để nhận ra rằng kết thứ 2 mang tính nhân văn hơn và có nhiều hy vọng hơn. Hy vọng đó thể hiện ở điểm nào? Là Robert còn sống? Không, không! Đó chỉ là phụ, nó thể hiện ở tình yêu của tên thủ lĩnh dành cho nữ xác sống, khi một “xác sống” còn biết đến tình yêu thì “họ” còn có hy vọng trở lại như người bình thường, đó cũng là lý do mà tên thủ lĩnh đã không tiếp tục tấn công Robert. Chúng ta cũng có thể hiểu theo một nghĩa khác, về mặt chủng tộc, dù có sự khác biệt thế nào, văn minh hay kém văn minh, nếu các chủng tộc đó còn giữ gìn được giá trị về yêu thương, thì sẽ tránh được sự xung đột. Giết nhau chưa bao giờ là giải pháp tốt nhất đối với con người.
Ps: Tuy bình thường tôi vẫn cố thủ trong phòng để viết bài, nhưng sự ngột ngạt của đại dịch đang khiến tôi cảm giác như sắp biến thành “huyền thoại” rầu rĩ. Ít ra thì Robert còn có thể dạo chơi ở New York giữa ban ngày, được ra ngoài để hít thở bầu không khí trong lành và nghiêng cứu về căn bệnh của loài người. Nếu Robert bị nhốt mãi trong căn phòng, tôi nghĩ anh ấy khó lòng mà nói “Tôi là huyền thoại“, thay vào đó anh ấy sẽ ngồi chống càm hát “Còn bao lâu cho thân thôi lưu đày chốn đây? Còn bao lâu cho thiên thu xuống trên thân này? Còn bao lâu … cho cuộc sống hết chán như vầy!” (cười).
Cảm ơn các bạn đã đọc bài, nhớ chia sẽ bài viết và giới thiệu Chí Blog đến mọi người, và tích cực “cứu tế” để mình có thêm động lực viết bài nghen.
OCB – ngân hàng phương đông, tk: 0003100008898001, NGUYỄN MINH CHÍ, chi nhánh Thủ Đức. Hoặc: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526
………………..
Nhớ Share bài viết, Like Chí Blog (Facebook) để dễ dàng theo dõi những bài viết mới.
Top 120 Best review phim ý nghĩa trên Chí Blog
Những phim cùng chủ đề:
Equilibrium (2002): vô cảm là cái giá để được hạnh phúc?
12 Con Khỉ – 12 Monkeys (1995): Mon(day) – keys giải mã Enddate
Giác Quan Hoàn Hảo – Perfect Sense (2011): thảm họa hay lời cảnh báo
Ngày Tận Thế – Melancholia (2011): nỗi u sầu ẩn giấu
Mẹ – Mother (2017): Chỉ có tình yêu mới tái tạo thiên đường
Giải Cứu – You Were Never Really Here (2017): can đảm bước đi trong thế giới vô tình
Cô Gái Gián Đoạn – Girl Interrupted (1999): chúng ta điên hay tỉnh?
Ngủ Đông – Winter Sleep (2014): chập chờn – lạnh lẽo – cô độc
Đại Dịch Đậu Mùa – Variola Vera (1982): dịch bệnh từ Virus hay con người?
Chào anh.
Em đọc bài viết của anh chỉ cảm thấy sự chia rẽ và sự tự cao tự đại cho rằng anh đứng ngoài “con người, xã hội”. Rằng con người là loại chỉ sống trong bóng tối và cắn xé lẫn nhau như lũ xác sống, vô cảm và là nguồn bệnh. Còn anh là loài “tỉnh thức”!
Anh ơi có lẽ ngta phải thực tập cả đời để được tỉnh thức. Để trái tim rộng mở với tình yêu thương vô điều kiện, để người ta yêu con người cũng như yêu con chó hay yêu cái cây mà không có sự phân biệt.
Về ý nghĩa bộ phim, mỗi người dựa trên thế giới quan của họ sẽ nhìn nhận khác nhau. Anh đã viết vậy thì nó là thế giới quan của anh.
Em không biết nói gì hơn!
Thật ra thì không ít người nghĩ giống như bạn về tôi hoặc về những gì tôi viết, nhưng việc tôi như thế nào thì đâu có ảnh hưởng gì đến bạn nếu xét về mặt lợi ích của bạn, cho nên bạn bạn hãy bỏ qua điều đó, hãy đọc bài và nhận những lợi ích của bài viết đối với bạn là được rồi, bài viết chỉ ra thông điệp của bộ phim, hàm ý của phim. Khi bạn đọc thêm nhiều bài nữa, bạn sẽ hiểu rằng tôi không giống như những gì bạn đã viết trong bình luận này, mà điều đó rất khó để bạn hiểu được, có nhiều thứ như bạn nói là cần thời gian để chứng minh, vậy cứ để thời gian quyết định cách nhìn của bạn về tôi. Nhưng có lẽ điều đó cũng khó diễn ra, vì khi có thành kiến thì bạn khó lòng cảm nhận được giá trị trong những bài khác của tôi, mà thật ra thì điều đó cũng không quan trọng gì với tôi hoặc với bạn. Cảm ơn bạn đã bình luận.
Thật khó để bất cứ một người nào hiểu về ai đó ngoài mình!
Ngôn từ không thể diễn tả được hết anh hay em. Em đã quá vội vàng phán xét điều anh viết và em đã phán xét anh.
Em không nên làm như vậy!
Em đọc thêm vài bài viết đánh giá sách của anh, em thấy ngạc nhiên và hào hứng. Cảm ơn anh vì những bài viết tâm huyết. Chúc anh sức khoẻ!
Tôi rất vui vì nhận được cmt này của bạn, và quả thật là có cực ít người làm được như bạn, thường thì họ khinh thường những gì tôi đề nghị, nhưng bạn đã vượt qua được góc nhìn ban đầu đó.
Điều đó cũng chưa chắc để nói lên tôi đã là một người tốt hoặc biết khiêm tốn như tôi nói (cười), đôi khi bạn cũng cho tôi lâu lâu có cảm giác “tự sướng” một chút hihi, tôi vẫn luôn cố gắng ít thể hiện cảm xúc trong các bài review phim để phù hợp hơn với nhiều bạn đọc. Nhưng như tôi nói ở cmt trước, miễn là các bài viết mang đến lợi ích cho người đọc là được.
À! Nếu bạn đọc nhiều hơn về các bài review phim của tôi thì sẽ thấy điện ảnh phương tây rất thích dùng những biểu tượng như trong bài này, ví như các xác sống, hoặc các loài vật, họ dùng các hình ảnh đó để mô tả tính cách chứ không thiên về sự xúc phạm gì đến người được mô tả trong phim, do văn hóa đông tây khác nhau nên nhiều khi cảm thấy chói tai, nếu đã quen với điều đó thì khi đọc lại bài này sẽ không có cái cảm giác ban đầu như bạn đã thấy. Cảm ơn bạn vì đã cmt, chúc bạn sức khỏe!