Phim Perfect Sense (Giác Quan Hoàn Hảo – 2011) đưa chúng ta đến một đại dịch bí ẩn mang tính toàn cầu, mà qua đó con người tìm lại được những bản nguyên đã đưa một giống loài vượt trên mọi giống loài. Tôi nghĩ rằng đây là một bộ phim hay đáng để xem trong tình hình hiện tại, xem để nhìn lại cách mà chúng ta từng sống, nghĩ những thứ chúng ta tạo ra và những thứ chúng ta đã đánh mất hoặc lãng quên. Nhớ xem phim trước khi đọc bài, thể loại tâm lý – giả tưởng, IMDb 7.1
Chuyện về về mối quan hệ của Susan – nhà dịch tễ học và Michael – đầu bếp, họ quen nhau và yêu nhau khi đại dịch bắt đầu bùng phát. Việc kịch bản chọn 2 ngành nghề đó cũng không phải là sự ngẫu nhiên, vì y tế và ăn uống là 2 nhu cầu thiết yếu nhất mà con người cần có, đặt biệt là khi xẩy ra những thảm họa mang tính toàn cầu. Như những gì chúng ta được nhìn thấy trong hiện thực, người bệnh bị cách ly để tìm hiểu nguyên nhân gây bệnh, thông thường, khi kẻ trước người sau lần lượt mắc bệnh một cách nhanh chóng với số lượng lớn, người ta xếp nó vào loại bệnh truyền nhiễm. Nhưng căn bệnh này khá đặt biệt, nó có thể bùng phát cùng một lúc ở nhiều nơi khác nhau trên khắp thế giới, và đều có một dấu hiệu báo trước.
Biểu hiện đầu tiên được ghi nhận là cảm xúc đau thương chợt ùa về trong tâm trí con người, nó khiến họ nhớ lại những kỷ niệm đã lãng quên, những người thân đã mất, những người bạn hoặc người quen biết thân thiết đã từ lâu không liên lạc. Dòng thác lũ của kỷ niệm khiến con người không thể kiềm nén được dòng nước mắt chảy dài trên mặt, và sau đó họ … mất đi khứu giác, không còn ngửi thấy bất kỳ mùi gì nữa. Tiếp theo cũng là sự lặp lại giống vậy, một dấu hiệu của cảm xúc chợt bộc phát và một giác quan của cơ thể trở nên vô dụng. Quá trình đó không xẩy ra liên tiếp mà cách nhau một quảng thời gian để con người dần quen với nó, hoặc có lẽ để con người suy ngẫm về nó. Nhưng con người đã làm gì?
Con người đã làm rất nhiều thứ, ví dụ như nhà hàng nơi Michael làm việc, họ thêm gia vị lên các món ăn, để gợi nhớ về cái mùi của khứu giác mà loài người vừa bị đánh mất, hoặc chăm chút về cách bố trí để gợi nhớ về vị giác họ từng có. Nghĩa là những thay đổi trong hình thức của cuộc sống, còn về bản chất thì không có gì thay đổi. Con người vẫn làm việc, vui chơi và giải trí, người giàu vẫn giàu và kẻ nghèo vẫn nghèo, kẻ hèn mọn thì ăn thức ăn nhanh và kẻ sang sẽ đến những nhà hàng sang trọng.
Khi xét về mối quan hệ giữa Susan và Michael, từ sự quen biết cho đến quá trình yêu nhau, họ không có vấn đề gì đặt biệt, họ giống như một đại diện mang tính biểu tượng cho đa số con người khi bị tác động bởi trận đại dịch kỳ lạ này, sự chuyển biến về tâm lý, những nhu cầu sinh lý. Đại dịch khiến những con người cô đơn tìm đến nhau, cảm thông cho nhau, chia sẻ bí mật của nhau, và trong dấu hiệu của sự giận dữ mà họ đã vạch trần bản chất xấu xa của nhau để rồi quay lưng lại với nhau. Cuối cùng là dấu hiệu của niềm hạnh phúc thì họ lại tìm đến sự tha thứ và lại yêu thương nhau.
Phim này hoàn toàn không khó hiểu khi chúng ta đặt ra những câu hỏi đại loại như “sự khác biệt giữa con người và những giống loài khác là gì?”, hoặc “chúng ta đã trở thành thứ gì khi được ban cho những món quà mang tính khác biệt đó?”. Có vẻ như chúng ta không hề xem trọng những món quà đó, chúng là những cảm xúc của tâm hồn. Con người ngày nay chỉ chuộng sự thỏa mãn của thân xác, họ cố gắng tạo ra sự hoàn hảo để phục vụ cho những giác quan, mọi nỗ lực của đời sống đều dồn vào đó. Trong khi dần lãng quên những thứ quan trọng nhất tạo nên giá trị sống của con người – những cảm xúc của tâm hồn. Cuộc sống của con người ngày nay giống như của những robot hoặc zombie, giết nhau để tranh giành những thứ vật chất và đầu độc nhau thành con người ích kỷ và vô cảm.
Bộ phim làm tôi nhớ đến một câu trong kinh thánh:
“Nếu tay anh làm cớ cho anh sa ngã, thì chặt nó đi; thà cụt một tay mà được vào cõi sống còn hơn là có đủ hai tay mà phải sa hoả ngục, phải vào lửa không hề tắt. Nếu chân anh làm cớ cho anh sa ngã, thì chặt nó đi; thà cụt một chân mà được vào cõi sống còn hơn là có đủ hai chân mà bị ném vào hoả ngục, Nếu mắt anh làm cớ cho anh sa ngã, thì móc nó đi; thà chột mắt mà được vào Nước Thiên Chúa còn hơn là có đủ hai mắt mà bị ném vào hoả ngục, nơi giòi bọ không hề chết và lửa không hề tắt”
Trong nhiều bài viết, tôi thường dẫn các lời trong kinh thánh, đó cũng không phải là sự cố ý, mà vì văn hóa phương tây chịu sự ảnh hưởng rất sâu sắc bởi Kitô giáo. Như vậy, trận đại dịch trong phim không được tạo nên bởi con virus, mà đó là sự trừng phạt của Thượng Đế khi thấy con người sống trong sự sa đọa, đại dịch xuất hiện như một sự nhắc nhở về những điều mà chúng ta đã quên, về những điều mà chúng ta nên làm và phải làm cho đúng.
Chí Blog có kịch bản phim điện ảnh, ai mua không?
Sự thật thì mọi thứ khổ đau đang diễn ra trong trên thế gian này không phải xuất phát từ sự độc ác và tối tăm của loài người hay sao? Chiến tranh, nghèo đói, dịch bệnh, thiên tai, ngu dốt … đều do con người tự tạo ra và mang đến cho nhau. Và điều mĩa mai là dù những thứ tồi tệ đó đang diễn ra thì con người cũng không biết làm cho đúng, con người vẫn cứ sống theo cái cách từ trước tới giờ giống như cách mà bộ phim đã thể hiện, họ chỉ thay đổi về hình thức chứ không phải về bản chất. Cho nên các trận đại dịch cứ cách một quảng thời gian là quay trở lại, nhưng với mức độ tàn phá ngày càng khủng khiếp hơn, ban đầu là mất khứu giác, sau đó là vị giác, rồi thì thính giác và cuối cùng là thị giác.
Tại sao tên phim là Giác Quan Hoàn Hảo và con người chỉ còn lại có xúc giác? Vì khi con người mất đi 2 thứ giác quan cực kỳ quan trọng là thính giác và thị giác – là phương tiện để nhận ra nhau, và chỉ còn lại xúc giác thì con người chỉ nhận ra nhau bằng sự thân quen trong cách mà họ chạm vào nhau, đó sẽ là sự âu yếm của tình yêu hay sự thô bạo và lạnh lùng, tức con người nhận ra nhau nhờ vào cảm xúc của tâm hồn thông qua xúc giác. Vậy giác quan hoàn hảo chính là cảm xúc của tâm hồn chứ không phải các giác quan của thân xác. Bằng cách hạn chế dần phương tiện, con người bị buộc phải nhận ra thứ giác quan hoàn hảo đã giúp họ sống như một con người.
Để xã hội tốt đẹp hơn – Hãy ủng hộ tài chính Chí Blog:
Hàng tháng: https://www.patreon.com/chi_blog_movie_reviews
Paypal: https://www.paypal.com/paypalme/nguyenminhchi2806
Bank – Người nhận: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526
Ví momo:

…………………
Like Chí Blog (Facebook) để dễ dàng theo dõi những bài viết mới.
Top 120 Best review phim ý nghĩa trên Chí Blog
12 Con Khỉ – 12 Monkeys (1995): Mon(day) – keys giải mã Enddate
Đại Dịch Đậu Mùa – Variola Vera (1982): dịch bệnh từ Virus hay con người?
7 tội lỗi chết người – Se7en (1995): đời mà! phải không?!
Hitler Trở Về – Look Who’s Back (2015): một xu hướng đang thành hình
Vùng Hủy Diệt – Annihilation (2018): ung thư hay tiến hóa?
Nỗi Đau – Calvary: nơi phúc lành ra đi
Kẻ Mất Trí Nhớ – Memento (2000): vật lưu niệm của tử thần
Dòng Sông Kỳ Bí – Mystic River (2003): mặt tối của cuộc đời
Cô Gái Mất Tích – Gone Girl (2014): sự hoàn hảo dối trá