Tango (Tango Tuyệt Đỉnh – 1998) Là phim của Tây Ban Nha, mang đậm chất nghệ thuật thuần túy nhất mà tôi từng được xem, không những vậy, sự kết hợp giữa các yếu tố như ý nghĩa, âm nhạc, vũ điệu, hình ảnh của phim đẹp đến nỗi khiến tôi phải đảo lại vị trí trong top của mình. Hiện tại thì Tango được xếp đầu tiên trong những phim được yêu thích nhất của tôi. Và bạn biết đấy, khi nói về nghệ thuật hoặc cảm xúc thì chúng ta rất khó để có thể diễn tả thành lời. Cho nên đối với bộ phim này, yêu cầu lớn nhất mà tôi đòi hỏi ở các bạn là phải xem phim trước để có được trải nghiệm mang tính hồn nhiên nhất, mặc dù như vậy thì có thể bạn sẽ không cảm thấy phim tuyệt vời như tôi nói (cười); nhưng sau khi đọc bài này thì bạn sẽ hiểu tại sao. IMDb 7.1
Phim kể về Mario là biên kịch kiêm đạo diễn của một nhà hát lớn, anh ấy đang lên ý tưởng cho một vở nhạc kịch mới của mình, nó được thể hiện bằng các vũ điệu Tango bởi những diễn viên chuyên nghiệp. Xem phim nếu muốn biết thêm chi tiết hoặc đọc bài tiếp, hoặc xem video (nhớ đăng ký kênh Youtube để tiện theo dõi).
Giải thích ý nghĩa thông điệp truyền tải
Diễn biến phim thể hiện quá trình từ bắt đầu đến lúc hoàn thành vở nhạc kịch, chúng ta đã thấy gì? Đó là một công trình đồ sộ và rất chuyên nghiệp, có sự góp sức của vô số người, vũ sư, biên đạo múa có thể chuyển hóa tính nghệ thuật trong tranh của Goya vào các động tác vũ đạo Tango, các nghệ sĩ lớn tuổi chơi những loại nhạc cụ truyền thống, các ca sĩ, các diễn viên, chuyên viên hình ảnh và ánh sáng, những đứa trẻ trong trường năng khiếu, và cuối cùng là chủ đầu tư. Đã có rất nhiều kiến nghị bên phía chủ đầu tư là họ muốn có một vở diễn đơn giản và hợp thời, như vậy sẽ khiến khán giả yêu thích hơn, đạt được nhiều lợi nhuận hơn; nhưng từ đầu đến cuối thì Mario luôn từ chối điều đó và kiên quyết làm theo ý anh, có một câu nói rất đắt giá trong phim này, ý rằng, lịch sử đen tối sẽ lặp lại khi người ta dần quên mất nó.
Phim được bắt đầu bằng cảnh Mario đang xem lại các bản thảo về vở kịch của anh ấy, nó kể về quá khứ đau thương của dân tộc, khi mà chế độ độc tài nổi lên và sát hại vô số người. Sau đó là một ý tưởng của sự ghen tuông lóe lên trong suy nghĩ. Như những gì chúng ta được biết, Mario bị thương do vụ tai nạn xe, có lẽ do uống quá nhiều rượu trong buổi tiệc nào đó, vì anh là người rất nổi tiếng. Tai nạn có thể là một rủi ro đối với nhiều người; nhưng ở khía cạnh khác, nó cũng là một cơ hội hiếm có để chúng ta tự nhìn lại bản thân mình, nhìn lại những gì đã đạt được hoặc đánh mất.
Sự cô độc là cần thiết, tuy nhiên con người không thể sống mãi với nó, vì con người cần tình yêu, cần người có thể cảm thông và chia sẻ. Khi Mario yêu cầu người tình cũ quay lại với anh, cô nói rằng hiện tại đang hạnh phúc bên người mới, và cô với Mario không hợp nhau. Ở một đoạn đối thoại khác, chúng ta thấy được sự lặp lại cũng y như vậy, khi ông chủ của tập đoàn Mafia muốn Elena quay lại với ông ấy; sau khi bị từ chối, ông ấy cũng nẩy sinh ý định giết cô gái. Cảnh Mario dùng dao đâm người tình trong mơ vừa thể hiện sự ghen tuông, vừa cho chúng ta biết rằng anh ấy từng khiến cô bị tổn tương, và vì thế nên cô mới bỏ anh ra đi.
Như những suy nghĩ của Mario, ở một thời điểm nào đó, tình yêu đến với chúng ta; nhưng khi đó chúng ta còn quá trẻ để hiểu, chúng ta cứ một mực chạy theo những đam mê của quyền lực hoặc dục vọng, rồi tình yêu ra đi, rồi chúng ta nhận ra chính mình, lúc đó thì tuổi tác và thể xác đã có phần già nua. Tuy nhiên, nếu chúng ta vẫn giữ được một tâm hồn trẻ trung, chúng ta vẫn có thể tìm được tình yêu mới, cuộc đời luôn cho chúng ta cơ hội, vấn đề là biết cách nắm giữ nó, kinh nghiệm sống sẽ là một trợ tá đắt lực cho những ai còn dám yêu lần nữa. Đó là vũ điệu đơn.
Nhưng để có được một cuộc tình mới phải chăng là chuyện dễ dàng? Điều đó còn khó hơn cả việc có được cuộc tình đầu tiên, bạn có biết vì sao không? Vì lúc này chúng ta đã nhận ra được vẻ đẹp trong mọi thứ, chúng ta khó lòng để yêu những điều tầm thường, mà thứ quý giá thì thường đang nằm trong tay những kẻ có quyền lực; liệu chúng ta có đủ dũng cảm để đương đầu với nó? Và liệu chúng ta có thật sự đặt xuống tình yêu cũ để toàn tâm toàn ý cho tình yêu mới? Đó là vũ điệu 3 người.
Sau những thăng trầm của cuộc đời, nếu chúng ta thật sự tìm được tình yêu thì chẳng có gì đẹp hơn thế. Chúng ta biết cách vượt qua những chông gai từng vấp ngã, chúng ta hiểu những gì khiến cho cuộc sống trở nên có giá trị, chúng ta biết cách giữ cho tình luôn ngọt ngào và tươi mới. Sự hòa quyện đó giống như vũ điệu đôi của bản Tango, người nam và người nữ sẽ tựa vào nhau, lướt đi bên nhau, tinh thần và thể xác như kết hợp thành một thể duy nhất vô cùng sống động, họ sẽ như cơn gió, như cành liễu, như áng mây trôi dạt đến cuối trời.

Nếu các bạn hỏi tôi bản chất của cuộc sống là như thế nào? Thì tôi sẽ mang đến cho bạn vũ điệu trắng đen này, đó là hai nửa của một thể thống nhất, rất khó để có thể xác định chúng ta thật sự ở đâu, là phần tối hay phần sáng. Mario là một nghệ sĩ chân chính và tài năng, nhưng liệu anh ấy trong quá khứ có lợi dụng điều đó để thỏa mãng những dục vọng cá nhân thấp hèn? Chắc chắn là có, nó cũng là lý do khiến Mario mất đi tình yêu, và cả trong hiện tại, anh ấy cũng khó lòng phản đối vài sự can thiệp từ tập đoàn Mafia, miễn là họ không vượt qua ranh giới nào đó. Hoặc như gã bố già Mafia, ông ta là đại diện cho bóng tối, nhưng ông ta vẫn sẵn sàng đầu tư vào một vỡ diễn mang giá trị nghệ thuật chân chính, bởi vì ông ấy vẫn là một con người, mà hễ ai còn là người thì sẽ còn biết yêu cái đẹp. Nếu chúng ta thật sự hiểu được điều này, hiểu rằng con đường mà chúng ta đang đi luôn nằm ở phần ranh giới giữa trắng và đen, thì chúng ta sẽ có ít sự phán xét hơn và biết cảm thông cho nhau.
Tuy nhiên, trong sự trắng đen đó thì có những thứ mà chúng ta không nên để cho nó tồn tại, nếu không thì nó sẽ tàn phá tất cả. Đó là bóng tối hoặc cái chết theo nghĩa thuần túy nhất, nó chẳng hiểu gì về sự sống, nó tiêu diệt tình yêu; nó không cần biết phụ nữ, người già, trẻ con, nam hoặc nữ; nó cũng chẳng hiểu gì về nghệ thuật, văn học hoặc thơ ca. Nó chính là điều mà Mario không muốn bị loại ra trong vỡ kịch của anh, mặc dù việc thể hiện lại quá khứ sẽ khiến nhiều người không vui và sợ hãi; nhưng như thế còn tốt hơn là cái sự tàn ác đó trở lại trong hiện thực. Các bạn cũng đừng kinh ngạc khi có quá nhiều phim lấy đề tài về thế chiến thứ 2, vì đó là điều mà những nghệ sĩ chân chính cần phải làm; nói về chiến tranh để đề phòng chiến tranh chứ không phải cỗ vũ nó.
Chí Blog có kịch bản phim điện ảnh, ai mua không?
Tuy nhiên, trong một góc nhìn tương phản, bạn sẽ dễ dàng nhận ra khi nào có một cuộc chiến sắp đến trong hiện thực, đó là khi bạn xem thấy những bộ phim nói về các anh hùng dân tộc, thấy những cảnh dân thường bị sát hại bởi một kẻ địch được định danh, việc này sẽ kích động thù hận chứ không phải mang tính phản chiến; hẳn là bạn biết tôi đang ám chỉ quốc gia nào trong hiện tại, vì vậy nên cẩn thận khi chọn phim để coi.
Khi con người không tìm thấy nơi chốn bình yên để sống, họ sẽ rời bỏ chốn cũ và lên đường đến vùng đất mới. Đó là cảnh đoàn người di cư mà chúng ta thấy trong vở kịch; bản thân Mario cũng từng trải qua một kinh nghiệm tương tự khi còn bé, vì thế nên anh ấy hiểu sâu sắc về việc con người không được quên nó. Ở vùng đất mới, sự sống được tái lập, con người không chỉ mang theo hành lý, họ còn mang theo những giá trị nền tảng của sự sống, những giá trị này được truyền lại cho các thế hệ con cháu, lớp người mới sẽ học hỏi từ lớp người cũ, rồi đến lượt họ sẽ sáng tạo ra nhiều hơn nữa những giá trị mới; thế là cuộc sống sẽ sinh sôi nẩy nỡ và đơm hoa kết trái; nhưng chúng ta phải ghi nhớ một điều vô cùng quan trọng, truyền thừa ngàn năm có thể sụp đổ phút chốc khi có một kẻ độc tài trị vì.
Về vấn đề truyền thừa, chúng ta có thể hiểu nó thông qua quá trình học hỏi của Elena, cô ấy là một nghệ sĩ có nhiều tiềm năng; nhưng bạn có biết điều gì mang tính cốt lõi đã giúp cô ấy trở thành một nghệ sĩ chân chính? Đó là tình yêu, luôn luôn là tình yêu; tình yêu của bố già Mafia và của Mario, một đen và một trắng. Elena học hỏi từ những người đi trước, ví dụ như người tình cũ của Mario, điệu vũ đôi mà chúng ta thấy còn ám chỉ kinh nghiệm sống, kinh nghiệm đó có thể từ người mẹ, hoặc người chị, hoặc bất kỳ ai là phụ nữ; đối với nam giới cũng sẽ tương tự như vậy.
Sau đó là từ những chuyên gia, các bạn nên hiểu là tôi đang nói theo tính khái quát mọi thứ trong đời sống, chứ không phải chỉ riêng chuyện học khiêu vũ trong phim này. Những chuyên gia sẽ giúp chúng ta lượt bỏ những thứ rác rưởi không cần thiết, và trao cho chúng ta phần tinh túy nhất của các giá trị; phần đông nhiều người không hiểu được điều này nên cứ thích tìm đến mấy thứ rác rưởi, mà khi hiểu ra và muốn gạn lọc nó thì rất khó khăn.
Sau nữa là học từ tập thể, khi chúng ta chịu hòa mình vào tập thể, thì chúng ta mới thật sự biết trình độ của mình đang ở mức độ nào, và sự tiến bộ ra sao. Việc này vô cùng quan trọng, vì nếu thiếu đi sự so sánh, con người dễ dàng trở thành tự mãn, rồi sau đó là tự sướng, làm chí tiến thủ bị thui chột. Có nhiều người thích quanh quẫn mãi trong lũy tre làng, nhai đi nhai lại những điều đã cũ; họ không hiểu rằng điều mà họ nói trong mắt người khác thì chỉ là thứ âm thanh hỗn tạp và sáo rỗng.
Khi đọc bài đến đây thì chắc bạn đã hiểu tại sao bộ phim này đứng ở vị trí số 1 đối với tôi; bộ phim hoặc vở diễn thì cũng như đời người. Nếu bạn chú ý, vở diễn của Mario được xây dựng từ rất nhiều thứ, đó là quá khứ của anh, tình yêu của anh; ý tưởng của Elena, cảnh tra tấn với chiếc ghế; sự truyền thừa mà Mario thấy trong trường năng khiếu, tương ứng cảnh mấy đứa trẻ trong đoàn di dân thấy người lớn khiêu vũ; sự chuyển thể từ tranh của Goya nhờ biên đạo múa; và từ nhiều người khác nữa.
Vậy nội dung tổng hợp của vỡ diễn là gì? Nó được bắt đầu bằng định nghĩa cuộc sống gồm 2 màu đen trắng; rồi kẻ độc tài xuất hiện và tàn phá mọi thứ; cô gái là biểu tượng cho những điều tốt đẹp đang tồn tại, nàng bị bắt bớ, bị tra tấn; lực lượng chính nghĩa nổi dậy giải cứu cô gái; họ đi tìm vùng đất mới, nhưng các thế lực đen tối vẫn đuổi theo cô gái và giết chết nàng. Vở diễn cũng tương ứng với việc người yêu cũ của Mario rời bỏ anh ấy, hoặc việc Elena rời bỏ ông trùm Mafia để đến với Mario.
Kết phim, nếu tình yêu thật sự tồn tại, thì dù là đen hay trắng đều sẽ ra sức vun đắp và bảo vệ những điều tốt đẹp, dù có đôi khi ham muốn sở hữu khiến họ muốn hủy hoại điều đó.
Để xã hội tốt đẹp hơn – Hãy ủng hộ tài chính Chí Blog:
Hàng tháng: https://www.patreon.com/chi_blog_movie_reviews
Paypal: https://www.paypal.com/paypalme/nguyenminhchi2806
Bank – Người nhận: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526
Ví momo:

……………………..
Nhớ Share bài viết, Like Chí Blog (Facebook) để dễ dàng theo dõi những bài viết mới.
Top 120 Best review phim ý nghĩa trên Chí Blog
Top 50 bài review sách văn học kinh điển của Chí Blog
Tiểu thuyết: Thiên Đường Tận Thế – (Minh Chí) Mục Lục
Những phim cùng chủ đề:
Tân Giáo Hoàng – The New Pope (2020): con người cần phép màu
Chiếm Hữu – Possession (1981): cơn vật vã của sự tách biệt
Thiên Nga Đen – Black Swan (2010): con đường của sự hoàn hảo và tự do
Phù Thủy – The Witch (2015): nơi mà cái ác thành hình
Ngày Tận Thế – Melancholia (2011): nỗi u sầu ẩn giấu
Cô Gái Cùng Bầy Ngựa – Horse Girl (2020): vụn vỡ và vẹn toàn
Suối Nguồn – The Fountain (2006): suối nguồn sự sống
Màu Xanh Nồng Ấm – La Vie D’Adele (2013): lạc lõng giữa đời
Bức Chân Dung Bị Thiêu Cháy – Portrait Of A Lady On Fire (2019): quý bà trong bão lửa
Một Thời Ở Anatolia – Once Upon a Time in Anatolia (2011): ánh sáng thiên thần trong đêm