La Vie D’Adele (tên Việt: Màu Xanh Nồng Ấm) có IMDb 7.8 , đoạt giải Cành Cọ Vàng 2013, thời lượng là 3 giờ. Chủ đề đồng tính nữ, phim có những cảnh “quan hệ” rất táo bạo nên có lẽ không phù hợp với một số bạn trẻ hoặc những bạn có quan điểm mang chút bảo thủ.
Adèle là một học sinh trung học có xu hướng đồng tính, cô sống trong một gia đình bình thường, có những mối quan hệ bình thường. Ta hiểu cái được gọi là “bình thường” đó nghĩa là như thế nào. Chính cái “bình thường” này có xu hướng xem những gì khác với nó là phi tự nhiên hoặc là điều gì đó có hàm ý xấu xa, chính cái định kiến mang nhiều bảo thủ và áp đặt đó khiến những ai khác thường phải sống trong sự đau khổ và đè nén, họ phải chối bỏ bản chất của họ để được cộng đồng chấp nhận, họ sẽ cố sống như người thường để cảm thấy họ bình thường như bao người khác. Đó là những gì Adèle đã làm, cô cũng thử có bạn trai, nhưng cô không tìm thấy tình yêu hoặc sự đam mê trong quan hệ xác thịt.
Thế giới ngày nay không còn quá khắc nghiệt với người đồng tính, nhưng cũng chưa được xem là điều gì đó bình thường, chính vì vậy mà nhiều người trẻ xem đồng tính với sự tò mò và muốn trải nghiệm, hoặc như một sự thú vị. Nụ hôn với cô bạn giúp Adèle biết được cô là ai, nhưng người bạn ấy lại không phải đồng tính. Sau đó cô được một bạn nam đồng tính dẫn đến nơi dành cho giới đồng tính, tại nơi này cô gặp được Emma lần thứ 2, họ đến với nhau. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu nó kết thúc ở đây, nhưng mọi sự chuyển đổi không bao giờ dễ dàng như ta nghĩ. Hãy nhìn cách mà những bạn của Adèle phản ứng khi cô gặp gỡ Emma, họ thể hiện một sự kỳ thị ra mặt, từ lúc này Adèle đã lạc khỏi thế giới “bình thường” đó.
Bởi đồng tính vẫn chưa hoàn toàn được xem là “bình thường”, nên những người đồng tính tự họ tạo ra một môi trường hoàn toàn tách biệt. Khi sống cùng Emma, Adèle cố gắng hòa nhập vào đó, nhưng nếu ta nhìn kỹ thì hiểu rằng Adèle vẫn không hòa nhập nổi, cô chỉ thật sự hạnh phúc khi ở bên Emma, vắng Emma thì cô cảm thấy trống vắng và lạc lõng, rồi cô tìm cách lắp đầy nó bằng một người đàn ông, đó là sự phản bội mà tôi nghĩ là đáng thương hơn đáng hận. Emma đã từ bỏ Adèle, tôi nghĩ rằng Emma bị Adèle cuốn hút chứ không phải là tình yêu. Adèle đáng thương vì phải sống trong một thế giới bình thường nhưng bản chất cô lại bị xem là bất thường, nó tạo ra sự mâu thuẫn nội tại, cô muốn được làm người bình thường, lại muốn được hạnh phúc trong giới tính mình, chỉ đơn giản thế thôi nhưng lại quá khó khăn.
Tôi không thích Sartre, nhưng phải công nhận là nhờ có ông mà con người được trở nên tự do hơn, nó khiến xã hội chúng ta cải biến quan điểm về các vấn đề như đồng tính hoặc tôn giáo, không lạ khi Emma thích Sartre. Nhưng như câu nói của Emma “sự tồn tại có trước bản chất” khi nhắc về Sartre, nhà triết học lẫn Emma không tin vào các giá trị vĩnh hằng, họ muốn tìm đến sự trải nghiệm hơn là một tình yêu thật sự, Emma giống như con tắc kè hoa, cô khinh bỉ những kẻ chỉ biết có tiền bạc nhưng sau đó sẵn sàng đổi màu để đạt được thành công. Đó cũng là mặt vô tình trong cái thuyết của Sartre khiến tôi ghét.
Tôi thích màu xanh của Adèle, trước hoặc sau thì màu xanh ấy luôn gắn liền với cô như bản chất của tâm hồn. Adèle là một cô gái đơn giản, mộc mạc và thủy chung, cô không phải nghệ sĩ, không có nhiều tham vọng, hạnh phúc mà cô muốn tìm cũng không phải là gì quá cao xa. Nhưng chính cái thế giới này khiến cô trở nên lạc lõng bởi những định kiến “bình thường” của nó. Tại sao con người cứ thích phân rõ là “bản chất” có trước hay “sự tồn” tại có trước để buộc những ai như Adèle phải chọn bên này hoặc bên kia? Sao phải khiến Adèle cảm thấy xấu hổ về sự đồng tính của cô? Sao phải khiến những người đồng tính tạo ra một thế giới tách biệt? Sao không để mọi thứ đơn giản hơn để Adèle khỏi cảm thấy lạc lõng giữa 2 thế giới, vì cô thuộc về cả 2.
Chí Blog có kịch bản phim điện ảnh, ai mua không?
Bạn có biết tại sao Adèle muốn trở thành giáo viên cho trẻ nhỏ không? Thứ nhất là nhờ một phần của nền giáo dục, đặt biệt là chuyên ngành cô đang theo đã giúp cô trong việc hiểu được bản chất thật của cô. Thứ 2 là thế giới của trẻ thơ rất đơn giản và không có quá nhiều những sự phức tạp hay phân biệt, hoặc tham vọng; bọn trẻ khiến Adèle cảm thấy được yên bình. Sự phân biệt khiến con người cứ mãi tranh đấu, gây khổ đau cho những người muốn có một cuộc sống đơn giản, nó xây nên một bản chất trong ta rồi phủ định một bản chất khác cũng trong ta. Trong khi để hạnh phúc thì điều đơn giản chỉ là chấp nhận cả 2 cùng tồn tại.
Vì phim có nhiều cảnh nhạy cảm nên tôi bàn một chút về tính dục của con người. Tình dục khiến con người say mê và dễ làm con người rơi vào tội lỗi, chính vì vậy mà có một quảng thời gian rất dài nó bị (phần lớn tôn giáo) xem là thấp hèn, và người ta tìm mọi cách để đè nén nó hoặc trốn tránh nó. Đó không bao giờ là cách giải quyết những vấn đề thuộc về bản chất con người, càng đè nén thì con người càng khát khao và càng dễ dẫn họ đến tội lỗi hoặc tạo ra những bi kịch trong đời. Cách tốt nhất là nên đối diện với nó, nhìn nhận nó, giống như đồng tính hoặc mọi vấn đề khác đang tồn tại trong xã hội chúng ta ngày nay. Chỉ khi được nhìn nhận thì người ta mới biết đặt nó trong vai trò vốn có của nó để khỏi tạo ra sai lầm hay bất hạnh, nghĩa là phải vượt qua nó, làm chủ nó, dùng nó để mang đến hạnh phúc đích thật. Tranh khỏa thân thời Phục Hưng mang ý nghĩa như vậy, tìm về bản chất từng bị phủ định. Nhưng như thế không có nghĩa là con người biết dừng lại ở nơi nên dừng, sau đó xuất hiện nhiều phong trào mà con người chỉ tôn thờ sự khoái lạc của xác thịt, nghĩa là từ cực đoan này (phủ định xác thịt) chuyển sang cực đoan khác (chỉ toàn xác thịt). Nói chung thì khi bạn hiểu được bản chất, bạn sẽ phân biệt được đâu là nét đẹp vĩnh cữu và đâu là sự dâm dục, còn không hiểu bản chất thì thứ gì cũng thể hiện sự dâm dục hết, và tất nhiên là gì đi nữa thì chỉ có lương tâm mỗi người biết được điều đó thôi.
Cảm ơn các bạn đã đọc bài, nhớ chia sẽ bài viết và giới thiệu Chí Blog đến mọi người, và tích cực “cứu tế” để mình có thêm động lực viết bài nghen.
OCB – ngân hàng phương đông, tk: 0003100008898001, NGUYỄN MINH CHÍ, chi nhánh Thủ Đức. Hoặc: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526
……………..
Top 120 Best review phim ý nghĩa trên Chí Blog
Nửa Đêm Ở Paris – Midnight In Paris (2011): cảm xúc thật vs vẻ bề ngoài
Cá Lớn – Big Fish (2003): bí mật của hạnh phúc
Bức Chân Dung Bị Thiêu Cháy – Portrait Of A Lady On Fire (2019): quý bà trong bão lửa
Người Hầu Gái – The Handmaiden (2016): đồi bại vs chân tình
Note: nếu bài viết trên trang có giá trị, nhớ tích cực like, share, comment, và giới thiệu với bạn bè về Chí Blog (Facebook) .