Ý nghĩa Once Upon A Time In Hollywood: Cowboy vs Hippie Girl

Ai là diễn viên chính trong phim? Rick? Cliff? Tất cả đều sai! Phim không đơn giản như những gì được thể hiện. Với sự tham gia của hai diễn viên nổi tiếng là Leonardo DiCaprio và Brad Pitt, có lẽ chúng ta nghĩ phim sẽ mang một sắc thái khác. Tuy thất vọng nhưng vì sao phim Once Upon A Time In Hollywood có số điểm khá cao IMDb 7.9? Vì sao phim được giới chuyên môn đánh giá cao?

Nào! Thành thật thú nhận là bạn thất vọng sau khi xem phim. Nhưng không vấn đề gì! Vì bạn đã có Chí Blog trong tầm tay (cười), tôi sẽ không viết bài nếu phim không mang một ý nghĩa sâu sắc.

Phim kể về Rick – diễn viên đang hết thời, và Cliff – diễn viên đóng thế của Rick, và vài cảnh sinh hoạt của Sharon Tate – diễn viên bị sát hại năm 1969, trong phim này thì cô đã không chết. Muốn biết thêm chi tiết xin liên hệ … các trang xem phim.

Trước tiên chúng ta tìm hiểu về phong trào Hippie, phong trào này nổi lên khoản năm 1960 trong giới thanh niên, họ quá chán chê với sự phát triển của chủ nghĩa tiêu dùng, tư tưởng đàn áp, chiến tranh. Họ hướng đến tình yêu, tự do, hòa bình. Tất cả điều đó vô cùng tốt đẹp và đáng để ca ngợi.

[ nhìn vào ảnh, nhóm Hippie đều đưa chân về The Beatles như đang giẫm lên họ, tượng người chinh phục ngựa hoang. Tivi nhỏ xếp trên Tivi lớn. Yên ngựa nằm trên giá gỗ. Thùng quần áo bẩn cạnh Tivi, và … tất cả đều có tính ẩn dụ] Bạn nghĩ trong bộ phim có bao nhiêu hình ảnh mang tính ẩn dụ giống thế này?

Nhưng sự việc sau đó đã đi quá xa, mọi thứ vượt ra khỏi sự kiểm soát, nhiều nhóm cực đoan đã nổi lên chống lại luật lệ của xã hội. Họ thành lập những băng đảng khét tiếng và thực hiện nhiều tội ác ghê rợn. Tình yêu – tự do – hòa bình chỉ còn là biểu tượng. Thực tế thì dân Hippie giống như người vô gia cư, không được giáo dục, sống theo bản năng. Bạn nghĩ họ sẽ thật sự hiểu thông điệp của ban nhạc The Beatles? Khi này thì bạn đã hiểu tại sao phong trào này bị lên án và nhanh chóng lụi tàn.

Tiếp theo chúng ta nói đến miền tây hoang dã, đây là thực tế về một thế giới tự do không có luật lệ. Tất nhiên nó sẽ không đẹp như phong trào Hippie, ngược lại, nó là một thế giới vô cùng khắc nghiệt, là nơi hoành hành của những băng cướp, cái chết có thể đến bất cứ lúc nào. Chính điều đó đã tạo ra nguồn cảm hứng bất tận cho điện ảnh Mỹ trong hơn nửa đầu thế kỷ 20. Các anh hùng Cowboy bước ra từ màn ảnh, họ là đại diện cho chính nghĩa, họ lập lại trật tự và công bằng trên … những vùng đất quá tự do. Nhưng đề tài “miền tây hoang dã” rồi cũng đến hồi kết, nền điện ảnh chuyển sang những hướng khác.

Nhân vật chính của bộ phim không phải là Rick – chàng diễn viên hết thời, mà đó là “Hollywood” – nền điện ảnh của Mỹ ngày nay. Hollywood ngày nay giống như Rick, nếu ban đầu anh đóng vai “thiện” thì sau đó anh bị ép phải đóng vai “ác”. Dù Rick không muốn đóng vai ác tí nào, nhưng anh đã cố gắng rất nhiều. Tôi không biết là nên vui hay nên buồn, khi Rick được cô bé 8 tuổi khen ngợi, rằng anh đã diễn rất xuất sắc vai ác của anh. Lời khen ấy vừa là sự khen ngợi cho nền điện ảnh, vừa là sự mĩa mai. Vì quả thật chúng ta có vô số phim kinh điển về những tội ác rùng rợn nhất và khủng khiếp nhất.

Mặt khác, Hollywood ngày nay cũng giống như cô gái Hippie vị thành niên xinh đẹp và ngây thơ, cô bán thứ thuốc kích thích, sẵn sàng làm tình với bất cứ anh chàng nào nếu thích. Đó là sự sa đoạ khi con người quá tự do, hoặc theo nghĩa khác, nó nói lên một nền điện ảnh sa đọa trong tự do. Một nền điện ảnh như phong trào Hippie, vùng đất lý tưởng ngày xưa giờ toàn những kẻ vô gia cư, chủ nhân của nó thì mù và quên hết mọi chuyện ngày xưa; trong nó thì thứ gì cũng có, rác rưởi, tội ác, giết chóc, chiến tranh, hòa bình, tình yêu, mọi thứ. Một nền điện ảnh như thế sẽ mang đến điều gì cho thế giới này?

Tại sao tôi nhắc đến phong trào Hippie và miền tây hoang dã? Vì lý tưởng tự do của phong trào Hippie rất đẹp, như thực tế những gì diễn ra sẽ giống như sự khắc nghiệt của miền tây hoang dã. Giống như chuyện Bruce (Lý Tiểu Long) đánh với Cliff; trong phim thì Bruce vô địch, nhưng đó chỉ là phim, thực tế không như những gì chúng ta tưởng, và có nhiều sự bí ẩn trong cái chết của Bruce. Trong phim thì Sharon không chết, nhưng thực tế thì cô thật sự đã chết, đó là một chuyện vô cùng đau lòng.

Hậu quả của một nền điện ảnh sa đọa được thể hiện bằng lời của các nhân vật Hippie khi họ chuẩn bị giết người, chính điện ảnh đã dạy họ giết người. Lời nói đó là gửi cho chúng ta trong hiện tại, không phải cho vụ án mạng trong quá khứ. Chúng ta không thể phủ nhận là có rất nhiều tội ác diễn ra ngày nay là do sự tác động của phim ảnh.

Vậy phim này nhắn nhủ điều gì? Nó nằm ở kết phim, Sharon đã sống, tất cả chúng ta đều muốn cô sống. Ai đã cứu Sharon? Đó là Cliff và Rick – anh chàng diễn viên bị cho là hết thời, chàng diễn viên từng đóng những vai chính nghĩa. Nghĩa là hãy biến điện ảnh trở thành người hùng của miền tây hoang dã, người hùng trong thế giới thực này. Đừng biến điện ảnh thành cô gái Hippie quyến rũ. Hãy giúp nền điện ảnh giống như Cliff, thực tế, giỏi võ, thông minh và không bị cô gái trẻ quyến rũ.

Tựa phim, câu chuyện về quá khứ Hollywood, quá khứ của Rick, Sharon đã sống, sức mạnh của Cliff, quyển sách nói về Walt Disney trên tay cô bé 8 tuổi … tất cả những điều đó ám chỉ rằng nền điện ảnh nên quay về. Nền điện ảnh nên mang đến cho thế giới người hùng, sự sống, sự tốt đẹp, lý tưởng, truyền cảm hứng, không phải cái chết, không phải tội ác, không phải sự sa đọa.

Nhắc lại những đoạn phim có cô bé 8 tuổi, quyển sách nói về Walt Disney đã truyền cảm hứng cho cô bé, Rick diễn quá tốt trong vai ác cũng truyền cảm hứng cho cô. Đây là một sự cảnh báo, chúng ta muốn tương lai của cô bé diễn ra như thế nào? Trở thành một diễn viên sẽ diễn tốt vai thiện, hoặc diễn tốt vai ác, hoặc diễn tốt vai nạn nhân?

Trong phim có nói về chuyện Rick được các nhà làm phim của nước Ý mời diễn vai chính của miền tây hoang dã. Điều này cũng thể hiện một thực tế đang diễn ra, đó là nếu bạn muốn tìm những phim nghệ thuật có nhiều ý nghĩa, hãy đến với nền điện ảnh châu Âu, còn các phim của Hollywood phần lớn là để giải trí. Đó là lý do tôi thích review các phim đoạn giải Cannes như La Vie D’Adele, I Daniel Blake, Capernaum, Happy as Lazzaro, Dogtooth, The Killing of a Sacred Deer

Once Upon A Time In Hollywood không như chúng ta mong đợi, nhưng phim xứng đáng với số điểm và sự khen ngợi. Với ý nghĩa mà tôi vừa phân tích, sẽ không có sự hào nhoáng nào, nếu có thì chỉ ở đoạn cuối, và nó có pha chút hài hước. Nghĩa là với cái ác thì chúng ta cần thẳng tay trừng trị, không có sự khoan dung. Nhưng hành động đó không phải để thỏa mãn sự hận thù, không phải nhấn mạnh sự giết chóc, nên cần tí hài hước để giảm nhẹ. Tất cả đều không phải sự ngẫu nhiên, điều đó tạo nên một bộ phim có giá trị.

Để xã hội tốt đẹp hơn – Hãy ủng hộ tài chính Chí Blog:

Hàng thánghttps://www.patreon.com/chi_blog_movie_reviews

Paypalhttps://www.paypal.com/paypalme/nguyenminhchi2806

Bank – Người nhận: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526

Ví momo:

……………..

Top 120 Best review phim ý nghĩa trên Chí Blog

Nếu bạn xem phim chỉ để giải trí, mọi chuyện đều đơn giản. Nếu bạn muốn hiểu điều gì đó khác hơn, khác với đa số, nhắm vào trọng tâm, bạn có thể tham khảo những bài viết của tôi. Và nếu điều đó có ý nghĩa với bạn, nhớ Share và Like Chí Blog để đọc thêm nhiều bài khác nữa.

Facebook Comments

About Author

Minh Chí

Bạn tôi góp ý là: nhiều người ở VN thích làm màu, nên tôi cần làm màu hơn thế. Cho nên các bạn cứ nghĩ tôi rất "đỉnh" là được!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Next Post

Review ý nghĩa phim Ad Astra : chúng ta tìm gì bên ngoài?

T5 Th12 5 , 2019
Ad Astra (2019) có IMDb 7.0 , nội dung đơn giản dễ hiểu. Nhưng tôi vẫn muốn viết về nó vì trong phim này chứa đựng những vấn đề rất cơ bản về con người. Câu chuyện kể về một chuyến đi đến ngoài rìa thái dương hệ, đi để […]

You May Like

Translate» English - Vietnamese