Happy as Lazzaro có IMDb 7.6 , phim này không phù hợp với đa số vì … xem xong nhiều người sẽ bảo là chán và dở. Chính vì thế tôi không đăng bài này lên facebook. Đến một lúc nào đó ta sẽ nhận ra rằng có một số điều dù ta cố tình muốn họ hiểu thì họ vẫn cứ không hiểu, mọi thứ tùy vào duyên phận. Nhưng đừng vì đọc thấy tôi viết thế lại nghĩ đây là phim hay, hay dở tùy từng người thôi, chân thật với chính mình là điều quan trọng nhất.
Nếu ai biết chút ít về tôn giáo hẳn từng nghe qua chuyện Lazzaro, chuyện đại khái thế này, có lão phú hộ vô cùng giàu có, khi còn sống thì ông ta rất keo kiệt với người nghèo, ông ta ăn uống phủ phê, trong khi Lazzaro nghèo khó thì chỉ có thể nhặt những mẫu bánh vụn rơi xuống đất từ bàn ăn của ông. Sau khi chết thì Lazzaro về trời còn lão phú hộ phải xuống hỏa ngục. Khi quá khát vì nóng, lão xin Thượng Đế sai Lazzaro cho ông ta miếng nước nhưng Ngài bảo rằng khi còn sống lão đã không biết thương xót thì phải nhận những gì nên nhận. Lão lại xin Thượng Đế cho Lazzaro trở về trần thế để nhắc nhở con cháu lão để chúng khỏi phải xuống hỏa ngục, Thượng Đế lại bảo rằng Ngài đã làm những việc tương tự thế rất nhiều lần, nhưng con người đã không nhận ra và không nghe theo.
Phim kể về thời hiện đại, một bà chủ đất lợi dụng một nhóm người dốt nát sống sâu trong đồi núi, họ không được học hành, làm việc đã không được trả lương mà còn nợ nầng mỗi năm một cao hơn. Trong nhóm người này có Lazzaro, anh rất khờ khạo nên luôn bị mọi người lợi dụng, khi cần điều gì họ cũng gọi “Lazzaro!Lazzaro!”, từ người lớn đến trẻ nhỏ, lúc nào anh cũng phải làm việc, nhưng khi không cần anh giúp thì họ quên mất anh (cách mà họ nghĩ về Thượng Đế cũng thế thôi), kể cả khi sự việc gian dối của bà chủ đất bị vỡ lỡ, họ vào thành phố cũng quên mang anh theo. Cho đến hồi kết, hơn chục năm sau, khi anh tìm được đường vào thành phố, anh đã bị con người nơi đó giết chết, chết như một tên vô lại. Ừ thì phim chán như vậy đấy! Chẳng có gì nổi bật, chỉ là những cảnh đời thường.
Đây là một bộ phim buồn, đây cũng là một bộ phim nói về một vị thánh có vô số phép lạ, nhưng đa số không nhận ra điều đó, mà dù người ta có nhận ra thì cũng không mang ý nghĩa gì với họ. Từ đầu phim đến cuối phim, Lazzaro chưa từng ăn gì mà vẫn sống, té xuống vực vẫn sống, con sói đói không ăn thịt anh, anh không hề già đi sau mấy chục năm, tiếng nhạc theo anh ra khỏi nhà thờ. Có lẽ đối với con người thì phép lạ mang một hình hài khác, ví như lửa từ trời xuống hủy diệt một thành phố, hay nước biển tách ra thành một con đường, tức nó phải hoành tráng. Lazzaro là một vị thánh, tất nhiên chẳng ai biết anh là thánh, vì kể cả phép lạ anh làm mà họ cũng không thấy kia mà. Thánh với họ thì phải tỏa ra hào quang và được mọi người tôn vinh, còn Lazzaro chỉ là thằng ngốc mà ai nhờ gì cũng vui vẻ làm thì sao là thánh cho được. Đâu là hạnh phúc của Lazzaro? Là được phục vụ con người. Đâu là nỗi buồn của Lazzaro? Là khi nhìn thấy trái tim con người. Lazzaro chưa bao giờ than thở khi phục vụ, nhưng anh đã khóc khi nhìn thấy cách con người đối xữ với nhau.
Chí Blog có kịch bản phim điện ảnh, ai mua không?
Nỗi buồn thứ 1: Con sói đã không giết anh nhưng con người lại giết anh, người còn ác độc hơn sói. Nỗi buồn thứ 2: luật lệ không giúp gì cho kẻ khốn cùng, nó chỉ là công cụ phục vụ cho kẻ mạnh, luật mà nhà nước áp dụng với bà chủ gian dối cũng không khác chi luật mà bà ta từng áp dụng cho nhóm người kia, nó làm con người thành khốn khổ. Nỗi buồn thứ 3: đền thánh không còn là nơi dùng để đón tiếp những vị thánh thật sự, vì thế nhạc dành cho thánh bỏ nó để đi theo vị thánh. Nỗi buồn thứ 4: con người không còn nhận ra phép lạ thật và vị thánh thật, nên họ giết chết vị thánh đó, hãy nhớ lại ảnh các vị thánh được đặt dưới nệm hoặc dán bên hông hộc tủ, tất cả họ đều bị giết. Nỗi buồn thứ 5: kinh thánh bị con người biến thành công cụ phục vụ lợi ích của họ, như cách bà chủ dạy học cho mấy đứa trẻ người làm.
Giờ thì bạn đã hiểu lời mà Thượng Đế đã nói rồi chứ? Không phải Ngài không cho họ cơ hội để vào nước thiên đàng, chỉ là họ nhìn mà không thấy, nghe mà không hiểu. Nếu con người hiểu, cần gì phải chờ kiếp sau mới thấy thiên đường! Tự bản thân con người đã có thể tạo ra thiên đường trên trần thế này rồi. Đây là nỗi buồn thứ 6 – nỗi buồn lớn nhất về chúng ta.
Cảm ơn các bạn đã đọc bài, nhớ chia sẽ bài viết và giới thiệu Chí Blog đến mọi người, và tích cực “cứu tế” để mình có thêm động lực viết bài nghen.
OCB – ngân hàng phương đông, tk: 0003100008898001, NGUYỄN MINH CHÍ, chi nhánh Thủ Đức. Hoặc: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526
Top 120 Best review phim ý nghĩa trên Chí Blog
Xem phim kết hợp với bài của bạn thì còn gì bằng.
Cảm ơn bạn
Cảm ơn bạn đã đọc bài 🙂