Review ý nghĩa phim 3 Idiots: đào thoát khỏi gông cùm

Khi so 3 Idiots (3 Chàng Ngốc – 2009) với các bộ phim khác, thì bộ phim này có dung lượng khá dài, nhưng phải nói nội dung và chi tiết của nó khá hoàn hảo và không thừa. Sau khi xem xong bộ phim, tôi không lấy làm kinh ngạc khi nhớ lại rằng có khoản chục người đã giới thiệu nó cho tôi trong các bài viết về phim của mình. Nói thật, khi nghe tựa phim thì tôi hình dung nó theo một chiều hướng khác, có thể là 3 anh chàng nào đó đang đi du lịch và làm những điều ngốc nghếch nhưng qua đó ta rút ra được bài học quý, mô típ phim hài thường vậy, cũng chính vì thế dù được giới thiệu đã lâu nhưng giờ tôi mới xem, xem xong mới thấy mình lầm. Đây quả là một bộ phim ý nghĩa. IMDb 8.4

Trước khi đi vào nội dung phim, tôi bàn một chút về thể loại phim Ấn Độ. Sản phẩm từ ngành điện ảnh của quốc gia này có một số đặc điểm riêng, là những bài hát giữa phim, chúng thường mang âm hưởng vui tươi và lãng mạn, cái độc của điệu nhảy (múa) Ấn Độ là diễn viên nam luôn thể hiện được sự mạnh mẽ và nam tính của mình dù động tác linh hoạt và uyển chuyển, để hiểu điều này thì chúng ta có thể so sánh với các diễn viên múa của nước khác, hài hát như thời gian để khán giả giải lao sau những tình huống kịch tính. Tiếp theo là sự cường điệu trong diễn biến câu chuyện, sự tương phản trong tính cách nhân vật, rất giỏi trong việc khơi lên cảm xúc người xem bằng nội dung mang tính gay cấn nhưng trực tiếp và dễ hiểu. Thứ nữa chính là đa số các kết thúc đều có hậu, người tốt thì gặp lành, kẻ ác phải trả giá. Ba Chàng Ngốc là một bộ phim đậm tính giáo dục nên cái tính nhân quả trong phim cũng được chuyển đổi theo hướng nhân văn hơn.

Nếu bạn coi qua nhiều phim, bạn sẽ thấy những đề tài được chuyển tải có sự lặp đi lặp lại nhiều lần, nhìn về quá khứ xa hơn thì là các tiểu thuyết, các vở kịch. Nói ra điều đó không nhằm mục đích hạ thấp giá trị bộ phim, vì xã hội chúng ta vẫn mang những bản chất đó qua nhiều thời kỳ và được con người trong từng thời đại nhận ra. Cái khó ở chỗ làm cách nào chuyển tải nó cho người đương đại để họ hiểu ra, bộ phim đã làm được việc này. Bay Trên Tổ Cúc Cu cũng là một bộ phim tương tự, nhưng kết thúc của nó là cái chết của nhân vật chính sau khi giải phóng con người khỏi cái “nhà tù – nhà thương điên” xã hội.

Nội dung phim khá rộng, chúng ta hãy từ từ bước đi. Trong sự khởi đầu của con người muốn gì? Họ muốn nhiều thứ, nhưng chung quy lại thì họ muốn được hạnh phúc, để được hạnh phúc thì họ cần phải có thứ này hoặc thứ kia, tiền tài, danh vọng hay trực tiếp nhất là một tấm bằng cao cấp để xin được một chỗ làm tốt. Nhưng một tấm bằng có phải là mục đích của ta? Không! Tấm bằng là phương tiện chứ không phải mục đích. Nhưng đa số con người thường biến phương tiện thành mục đích, họ dùng mọi thứ để đánh đổi cái phương tiện ấy dù phải trả giá bằng chính đam mê và hạnh phúc của họ. Chính vì thế nhân vật chính (NVC) có nói, nếu bỏ tấm bằng, bạn chỉ mất 4 năm (đại học), nhưng nếu bỏ ước mơ, bạn sẽ đau khổ trong 40 năm.

Theo cùng một phương thức, nền giáo dục được sinh ra nhằm mục đích cải thiện đời sống con người, nó cũng là phương tiện. Nhưng để giảng dạy, chúng phải được viết dưới dạng lý thuyết, những định nghĩa hay mô tả hình thức một cách chính xác. Trong lớp học đầu tiên khi giáo viên yêu cầu định nghĩa “máy móc là gì?” thì ta thấy được 2 thứ định nghĩa, của NVC thì mang tính mục đích, của bạn học thì mang tính hình thức. Ở đây bộ phim phản ánh thực tế của nền giáo dục, đó là chuộng hình thức hơn nội dung (mục đích), người ta học như một cái CPU cứ chép cho đầy dữ liệu, nhưng làm thế để được gì? Một con CPU sẽ chẳng làm được gì nếu không có người ra lệnh cho nó, những lý thuyết sẽ trở nên vô nghĩa nếu người ta không biết cách biến nó thành thực tiễn để phục vụ đời sống.

Bản thân con người vốn có tự do, nhưng để bảo đảm xã hội phát triển một cách ổn định, mang tính thẩm mỹ, mang tính nhất quán cho việc quản lý nên nó hình thành những trật tự, những hệ thống khiến con người tuân theo bằng cách bắt buộc hoặc bằng những luân lý. Nó là sự cần thiết, nhưng ở góc nhìn ngược lại, chính chúng lại giới hạn sự tự do và tính sáng tạo của con người, đó là thứ gông xiềng vô hình được dựng lên bằng thói quen của sự tuân thủ, giết chết mọi suy luận vượt ra ngoài khuôn khổ cho phép.

Khi con người sống quá lâu trong một môi trường mang tính rập khuôn, mọi thứ cứ lặp đi lặp lại, thì cảm xúc sẽ trở nên chai sạn và vô cảm, tinh thần sợ bước ra khỏi cái trật tự mà nó luôn tuân theo, nó sợ hãi với những điều mới lạ không thể kiểm soát, nó đánh vào sự tự tin, sự hiểu biết, những điều khiến người ta tin tưởng và tự hào. Đó là sự sợ hãi! Cũng chính sự sợ hãi này đã giết đi bao ước mơ và hoài bão của người khác, của những người mà họ có trách nhiệm truyền đạt kinh nghiệm hay nuôi nấng dạy bảo. lẽ ra họ chỉ nên truyền đạt những điều họ biết chứ không phải biến những điều họ biết thành những chân lý duy nhất tồn tại, họ không thấy giới hạn của chính mình. Đó là hình ảnh của ngài hiệu trưởng.

Chí Blog có kịch bản phim điện ảnh, ai mua không?

Tất cả những điều đó tạo thành những định kiến, tập tục, luân lý…bóp nghẹt con người, cái gông xiềng đó được nhân danh bằng rất nhiều điều tốt đẹp như tình yêu, sự phát triển, sự an toàn, sự công bằng. Một người cha ngăn con mình đến với ước mơ để cuối cùng cậu ấy tự tử, ông lại tiếp tục muốn con mình lấy chồng giàu dù chẳng yêu thương. Con người bị giới hạn bởi hoàn cảnh sống, bị ràng buộc bởi gia đình và các quan hệ xã hội, bị ép phải tuân thủ những luật lệ dù đôi khi ta thấy được đó là sự vô nhân và bần cùng hóa đời sống chính mình. Trong một khoản thời gian nào đó, ta cứ sống chết cho một lý tưởng không phải của ta, cho đến khi ta gần như mất đi mạng sống mình cho lý tưởng đó, thì ta nhận ra rằng nó chẳng đáng là chi, và cả người buộc ta theo lý tưởng đó cũng nhận ra rằng chẳng có gì quý hơn mạng sống của ta – người mà họ yêu thương. Nhưng có những lúc khi nhận ra thì mọi thứ đã quá muộn màng.

Có một vấn đề đặt ra là khi một con người sống theo cái phương thức máy móc của xã hội thì họ có thành công không? Câu trả lời là có! Nhưng thành công đó được định nghĩa theo cách thức mà xã hội vận hành. Vậy thành công đó có phải là thành công thật với đời sống con người? khó nói, vì trong sự u mê thì con người cũng u mê mà hạnh phúc. Nhưng con người luôn có những bước tiến trong cách nhìn nhận về cuộc sống, những mong muốn hạnh phúc thật rồi cũng không còn bị những giả dối che lắp, khi ấy họ sẽ nhận ra con đường mình đi sao vô nghĩa quá. Có quảng thời gian tôi mong muốn sự giàu sang vô cùng, nhưng một người bạn đã nói rằng “bạn không thấy những con người thành công cũng sẽ tự tử ? đó là tại sao?”

Trong xã hội chúng ta qua nhiều thời đại, những con người mang hình tượng như NVC cũng không ít, họ nhận ra sự thật, họ chống lại luật lệ loài người và rất thường khi họ chấp nhận hy sinh chính mình để giải phóng người khác. Ba Chàng Ngốc là một hỉ kịch chứ không phải bi, thực tế tàn nhẫn hơn nhiều. Nhưng tôi tự hỏi là tại sao những con người giác ngộ, các vị sáng lập tôn giáo, các nhà đấu tranh cho sự tiến bộ xã hội lại chọn con đường gian khổ đó? Phải chăng những ai “hiểu ra” thì trong họ tình yêu và lòng vị tha sẽ bao la hơn?

Bộ phim khá dài và mang nhiều nội dung, nhưng vì giới hạn của bài viết nên tôi chỉ trình bày những điểm tôi xem là quan trọng, bằng sự hiểu biết, bản thân mỗi người sẽ tự rút ra bài học theo cách của mình và cho riêng mình vậy.

Cảm ơn các bạn đã đọc bài, nhớ chia sẽ bài viết và giới thiệu Chí Blog đến mọi người, và tích cực “cứu tế” để mình có thêm động lực viết bài nghen.

OCB – ngân hàng phương đông, tk: 0003100008898001, NGUYỄN MINH CHÍ, chi nhánh Thủ Đức. Hoặc: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526

………………………..

Nhớ Share bài viết, Like Chí Blog (Facebook) để dễ dàng theo dõi những bài viết mới.

Top 120 Best review phim ý nghĩa trên Chí Blog

Những phim cùng chủ đề:

Người Truyền Ký Ức – The Giver (2014) : một xã hội lý tưởng

The Truman Show (1998): … quyển lịch phát sóng đâu rồi?

Ngày Chuột Chũi – Groundhog Day (1993): ngày để ta bước sang xuân

Nhà Tù Shawshank – The Shawshank Redemption: Sự cứu rỗi nằm ở đâu?

Chuyện Tào Lao – Pulp Fiction (1994): chuyện tào lao không tào lao

Forrest Gump (1994): theo gió mà bay

Tôi Là Sam – I am Sam (2001): tình yêu đủ cho tất cả

Wall-E (2008): sự tiến hóa … ngược

Facebook Comments

About Author

Minh Chí

Bạn tôi góp ý là: nhiều người ở VN thích làm màu, nên tôi cần làm màu hơn thế. Cho nên các bạn cứ nghĩ tôi rất "đỉnh" là được!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Next Post

Review ý nghĩa phim The Usual Suspects: chúng ta đều đoán sai

T7 Th5 16 , 2020
The Usual Suspects (Kẻ Chủ Mưu – 1995) là một phim hình sự, cuối phim, chúng ta biết kẻ chủ mưu là ai, tuy nhiên tôi e rằng chúng ta đều sai, mặt nào đó, anh ta là kẻ đứng đằng sau sự việc nhưng “kẻ chủ mưu” lại không […]

You May Like

Translate» English - Vietnamese