Đây là bộ phim Hàn đầu tiên mà tôi thấy điểm IMDb (8.4) cao đến như vậy. Phong cách truyền thống của điện ảnh nước này tương đối khác biệt với phương tây, Hongkong hay Đài Loan, mà khá gần với Nhật Bản trong lối diễn xuất cường điệu về cảm xúc và tình huống. Nhưng số điểm này hoàn toàn xứng đáng với bộ phim.
Một anh chàng bị bắt cóc và bị giam cô độc trong 15 năm, sau đó được thả ra mà chẳng hiểu nguyên do tại sao. Vì thế điều quan trọng nhất của anh ta là giải đáp câu hỏi, sau đó là báo thù cho những khổ đau đó. Tiếc thay tự do vừa nhận được không phải là điều hạnh phúc, nó chỉ là cái bẫy dẫn đến một thứ còn bi thảm hơn, đó là loạn luân với chính con gái mình. Có thể nói rằng kẻ thủ ác hoàn toàn mất hết nhân tính với những gì mà hắn đã làm. Hắn đáng bị lên án, tội ác đó đáng bị xã hội nguyền rủa và loại trừ mãi mãi, đúng không? Nhưng vẫn câu hỏi của muôn thuở: điều gì đã sinh ra một kẻ như thế? Cái thiện hay ác đều có nguyên nhân của nó.
Xã hội loài người tồn tại vô số những luân lý có tính đơn giản đến nghiêm trọng của nó. Nếu những luân lý mang tính nghiêm trọng bị vi phạm thì rất có thể sẽ dẫn đến sự phá vỡ của hình thái xã hội hiện có. Trong số ấy có một loại mà người ta gọi là loạn luân, thứ luân lý này nếu ai vi phạm sẽ không bị giết chết bởi luật pháp mà bởi sự khinh bỉ của người đời, đó là sự loại bỏ của con người dành cho kẻ phạm tội trên phương diện tinh thần, và sự trừng phạt đó cũng đến từ chính bản thân kẻ đó dành cho chính mình. Cái sự khắc nghiệt đó ta có thể nhận được qua sự nguyền rủa của người đời khi gặp kẻ vi phạm “Mày không phải là con người!”, đôi khi câu ấy lại thốt ra từ chính miệng của ta.
Ta biết rằng luân lý tồn tại để bảo vệ những giá trị sống của con người, nhưng có hằng hà sa số chuyện cho ta thấy, cũng chính những luân lý đó đã giết chết thứ mà nó bảo vệ. Lúc này chúng ta trở về vấn đề rất cũ kỹ của loài người, đó là lấy công cụ (luân lý) làm mục đích (mà lẽ ra nó phải là giá trị sống). Sự giao phối cận huyết (giữa anh em ruột, giữa cha mẹ với con cái) được xem là thứ tội lỗi nặng nề khó có thể tha thứ. Nhưng nếu chuyện đó diễn ra với loài thú thì ta có xem đó là tội lỗi hay không? Chỉ có kẻ điên mới xem là tội lỗi, tất nhiên thú và người thì khác nhau. Vậy cái gì đã biến điều vô tội thành có tội? Đó chính là sự nhận thức ở con người.
Trong phim, sự loạn luân diễn ra giữa 2 chị em đang ở độ tuổi vừa mới lớn, tình yêu của chúng là trong sáng, sự tò mò về giới tính chỉ là bản năng, chúng còn chưa đủ nhận thức điều đang làm là loạn luân hay tội lỗi. Nhưng khi sự việc bị lộ ra ánh sáng, hậu quả lại rất khủng khiếp, người chị phải tự tử, cậu em sống trong đau khổ cả đời. Tất cả những điều đó được tạo ra từ chính sự cay nghiệt của người đời, biến “phạm nhân” thành tội nhân và đẩy họ vào sự trừng phạt bất công. Đôi khi chỉ một câu nói vô tình cũng có thể đẩy người khác vào con đường không lối thoát. Khi con người gieo xuống một cái nhân ác dù vô tình hay cố ý, dù nhân danh bất cứ thứ gì, thì luôn có một ngày cái nhân đó sẽ quay lại đòi lại sự công bình bằng cách trả lại họ sự độc ác gấp nhiều lần hơn. Cay nghiệt trả bằng cay nghiệt, vô tình trả bằng vô tình, và nếu đó là tình yêu thì sẽ được trả bằng tình yêu.
Kết thúc của bộ phim là sự vi phạm nghiêm trọng giá trị luân lý, nhưng lại đảm bảo giá trị sống của con người. Luân lý phải luôn luôn nằm dưới giá trị sống, nếu không luân lý sẽ không còn là luân lý mà trở thành thứ gì đó vô cùng khủng khiếp phản lại con người. Kết thúc đó cũng chỉ ra rất rõ ràng điều gì tạo nên sự vô tội hoặc có tội.
Nhìn rộng hơn, xã hội chúng ta đang sống, tự nó làm nẩy sinh tội ác khi mà nó nhân danh công lý dựa trên nền tảng là sự ngu muội, tính bảo thủ và cay nghiệt, mà không phải là tình yêu và sự tha thứ. Đó có thể là luật pháp của một chế độ, giáo lý của một tôn giáo, luân lý của một nền văn hóa, ý chí của một con người. Tình yêu sinh ra tình yêu, hận thù sinh ra hận thù, chúng không phải tự nhiên mà có, chúng sinh ra từ chính ta chứ không phải nơi nào khác.
MINH CHÍ
Cảm ơn các bạn đã đọc bài, nhớ chia sẽ bài viết và giới thiệu Chí Blog đến mọi người, và tích cực “cứu tế” để mình có thêm động lực viết bài nghen.
OCB – ngân hàng phương đông, tk: 0003100008898001, NGUYỄN MINH CHÍ, chi nhánh Thủ Đức. Hoặc: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526
Top 120 Best review phim ý nghĩa trên Chí Blog
About Author
Bạn tôi góp ý là: nhiều người ở VN thích làm màu, nên tôi cần làm màu hơn thế. Cho nên các bạn cứ nghĩ tôi rất “đỉnh” là được!