I’m Thinking Of Ending Things (Có Nên Chăng Chấm Dứt – 2020) là phim kinh dị ‘đẹp’ nhất mà tôi từng xem, bạn sẽ khóc nếu hiểu phim đang nói về điều gì. Tôi xem khá nhiều phim, muốn lấy được nước mắt của tôi là chuyện rất khó, vì nó phải mang một ý nghĩa vô cùng sâu sắc hoặc rộng lớn. Về từ ‘đẹp’ mà tôi dùng, chuyện tình trong phim này có thể so sánh với bộ phim Cyrano de Bergerac, và vượt qua hẳn Big Fish hoặc The Notebook – tất nhiên đây chỉ là ý kiến cá nhân.
Phim hack não nhưng cũng không quá khó hiểu (cái này còn tùy người hihi), khi xem nửa phim thì tôi biết chuyện gì đang xẩy ra. Bạn có thể xem phim trước rồi đọc bài sau để thử xem bạn hiểu được bao nhiêu về bộ phim này, phim cực kỳ đáng xem. IMDb 7.0 – số điểm tôi chấm cho phim này là 8.0 vì nó hoàn toàn xứng đáng nhảy lên top 8 , phim kinh dị nhưng không có bất kỳ cảnh máu me hay đáng sợ nào nên cứ an tâm xem nhé, có thể xem ở vkool(.)tv
Phim kể về chuyện Lucy – một cô gái cùng bạn trai tên Jake về vùng quê thăm cha mẹ của anh ấy, nhưng sau đó cô ấy nhìn thấy những hình ảnh rất kỳ quái. Xem phim nếu muốn biết thêm chi tiết hoặc đọc bài tiếp, hoặc xem video (nhớ đăng ký kênh Youtube để tiện theo dõi).
Giải mã thông điệp và ý nghĩa phim
Trước khi bàn luận về phim, chúng ta hãy thử phân tích vài vấn đề mà họ đã nói với nhau khi ngồi trong xe là có ý gì, vì nó là tiền đề cho ‘câu hỏi’ và cũng là tựa phim.
Điều đầu tiên mà chúng ta biết là những suy nghĩ mang tính tự thuật của cô gái, kể về chuyến đi ‘đầu tiên’ để về thăm cha mẹ của người yêu ‘cũ’ – người mà khá lâu cô ấy đã ‘không gặp’, cô ấy nói rằng họ chỉ mới quen nhau được ‘vài tuần’ và cô ấy cảm thấy buồn chán, trên con đường mà họ chạy qua hoàn toàn ‘vắng bóng người’, và dường như dọc đường mọc lên vô số những ‘nông trại giống nhau’; tất cả những điều buồn chán đó khiến cô ấy có một ý nghĩ là muốn chấm dứt quan hệ với người yêu, nhưng việc đó cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, vì một mối quan hệ cũng giống như quán tính của vật gì đó đang lăn đi và rất khó dừng lại, mối quan hệ tạo thành thói quen và chúng ta cứ thuận theo nó. Hãy chú ý những từ tôi đặt trong ‘ngoặc’.
Tiếp theo là việc Jake hỏi Lucy có biết về nhà thơ William Wordsworth, cô ấy bảo không biết nhưng có làm một bài thơ, nội dung bài thơ tả về người đàn ông có vợ nhưng không tìm thấy niềm vui trong cuộc sống, mọi từ ngữ trong thơ đều nói về nỗi buồn khôn tả về sự cô đơn và lạnh lẽo của thế giới xung quanh, và ông ấy cũng không muốn về nhà; có thể nói đây là một bài thơ mang toàn vẹn những suy nghĩ tiêu cực nhất và chán chường nhất, nhưng ở phần cuối bài thơ, người đàn ông đó luôn trở về.
Chuyện con tàu của Mussolini, Lucy bảo là con tàu vẫn cứ chạy đều đều và đúng giờ, nó đưa con người đến nơi cần đến (ý cô ấy là chán điều đó), Jake bảo là vậy thì có thể nhảy khỏi con tàu đang chạy, Lucy bảo đó là điều không thực tế và chỉ có trong phim, thực tế nếu nhảy thì người đó khó sống sót, và phim cố tạo ra những ảo tưởng tốt đẹp để những ảo tưởng đó lớn lên trong suy nghĩ của người xem, nó giống như một loại virus của hy vọng, tạo ra nguy hiểm với xã hội vì khiến họ sống không thực tế. Nhưng Jake nói là có vài loại côn trùng tự nổ tung để bảo vệ lợi ích cộng đồng của chúng. Đoạn này cho thấy Lucy là người có tư tưởng thực tế còn Jake thì có vẻ nhiều ‘mộng mơ’.
Giờ tôi sẽ kể cho bạn nghe một câu chuyện trong bối cảnh thế giới hiện đại. Ở vùng quê có gia đình nọ gồm 3 người, người cha có vẻ hơi ngớ ngẫn nhưng lúc nào cũng vui vẻ, người mẹ thì tốt tính nhưng bị mắc bệnh Alzheimer, kể từ khi đứa con trai vào lớp 7 thì bệnh của bà ấy ngày càng trầm trọng hơn, điều đó khiến cho cuộc sống của cậu bé gặp nhiều khó khăn, dù rằng cậu ấy có một tâm hồn nhạy cảm và rất nhiều tài năng, ví dụ như hội họa, cậu ấy thích thơ ca và nghiêng cứu vật lý cũng như các vấn đề về xã hội, phòng cậu ấy có rất nhiều sách; nhưng hoàn cảnh gia đình đã biến cậu bé trở thành một con người sống khép kín và ít nói, dù vậy, cậu ấy luôn cố gắng chăm chỉ và cần cù trong việc học nên đạt được huy hiệu cho sự cần cù vào năm lớp 7, điều này khiến cho người mẹ vô cùng tự hào, dù vậy, cậu ấy muốn đạt được huy hiệu ‘nhạy bén’ hơn, vì ‘cần cù’ nghĩa là thua cuộc, và là “em rất châm chỉ, không được sáng dạ, nhưng dù sao cũng đã cố gắng”, nhưng người mẹ vẫn một mực cho rằng ‘cần cù’ thì quý giá hơn.
Khi cậu ấy trưởng thành và lên thành phố lớn tiếp tục việc học, cậu ấy làm việc trong một quán bán bánh kem, tại đây cậu ấy đã gặp gỡ một cô gái rất xinh đẹp, cô ấy đẹp từ tâm hồn đến thể xác, cậu ấy nhận ra vẻ đẹp đó khác biệt với phần lớn những người khác; và dường như có sự đồng điệu, cô gái đó cũng cảm nhận được sự đặt biệt toát ra từ chàng trai rất hay rụt rè cả thẹn nên đã chủ động bắt chuyện với cậy ấy, vì cô ấy biết nếu không chủ động thì chàng trai sẽ không dám trò chuyện với cô ấy, và thế họ quen nhau, yêu nhau, rồi kết hôn.
Nhưng sự đời không đẹp như mộng tưởng, cô gái mà anh ấy chọn làm vợ lại mắc căn bệnh giống như người mẹ. Thời gian trôi qua, người cha đã già, anh ấy cùng vợ phải trở về ngôi nhà cũ ở quê để chăm sóc cho cha mẹ, ; vậy là một mình anh ấy phải đảm đương việc ở nông trại, làm lao công ở ngôi trường cũ để có thêm thu nhập, và chăm sóc 3 người mắc chứng Alzheimer, phải nói rằng chỉ người đàn ông có tinh thần thép mới làm được điều này. Điều khó khăn ở chỗ những người trong gia đình không hề biết họ bị bệnh, vì thế mỗi khi người vợ quên rằng họ đã kết hôn và đã dọn về quê sống thì anh ấy dối rằng họ đang đi thăm cha mẹ của anh ấy, kể cả cha mẹ của anh ấy cũng nghĩ người con dâu chỉ là bạn gái của đứa con trai của họ. Rất thường khi người vợ đi cùng chồng đến trường học và ngồi đợi trong xe, anh ấy phải nói dối là tìm thùng rác để bỏ 2 ly kem, vì hay quên nên cô vợ không nhận ra thời gian trôi qua rất dài, không biết chồng đến trường để làm việc. Năm tháng trôi qua, người mẹ ra đi, rồi người cha, rồi đến người vợ, rồi đến bản thân anh ấy.
Câu chuyện tôi vừa kể có vẻ đơn giản nhưng nó không hề đơn giản tí nào, và nó giải thích cho những từ trong ‘ngoặc’ ở phía trên cũng như những bất thường mà bạn thấy trong phim. Lucy bảo đã lâu ‘không gặp’ Jake vì khi đó anh ấy đã già còn cô ấy thì chỉ nhớ được khuôn mặt cũ, con đường ‘vắng bóng người’ vì cô ấy đã quên mất họ, Lucy chỉ nhớ những gì ấn tượng và diễn ra thường xuyên, ví như căn nhà, cha mẹ của Jake, con đường phủ tuyết, nông trại, con chó đã chết, quán kem họ thường ghé vào, ngôi trường.
Nếu bạn là Jake, phải đối diện với 3 người mắc bệnh hay quên, thì điều đầu tiên cần nghĩ đến là nên lưu giữ những ký ức gì cho họ? Chắc chắn đó phải là những ký ức đẹp nhất và có ý nghĩa nhất trong cuộc sống, đó chính là lý do dù Lucy không muốn nói chuyện khi ở trên xe nhưng Jake luôn gợi chuyện về thơ ca, âm nhạc, văn học, điện ảnh, triết lý và các vấn đề liên quan đến cuộc sống. Ở đoạn đầu, khi Lucy đang nghĩ đến chuyện chấm dứt quan hệ giữa họ, chúng ta có cảm giác như Jake đọc được suy nghĩ của cô ấy, sự thật cũng gần đúng như vậy, Jake rất hiểu vợ. Nếu bài thơ mà Lucy nghĩ là do cô ấy sáng tác và đồng cảm với nó, thì sự đồng cảm đó chỉ là một thứ cảm xúc thuộc về cảm tính, còn để thật sự thấu hiểu sự cô đơn đó lớn thế nào thì chỉ có Jake mới cảm nhận được chính xác nhất và rõ ràng nhất, vì anh ấy phải chăm sóc 3 người bị mất trí nhớ thường xuyên.
Về chuyện lần đầu họ gặp nhau, câu chuyện mà Lucy kể ở bàn ăn, đó là sự pha trộn của 2 câu chuyện khác nhau, một thuộc về mối tình đầu của cô ấy, khi cô ấy gặp được một gã huyênh hoang tự đại cho là anh ta “giỏi dụng ngôn” điều đó khiến Lucy nhận xét rằng “gã này vụng quá, chẳng biết nói chuyện”, rồi anh ta đặt tên cho đội anh ta là ‘bản ngã’, nó thể hiện ‘cái tôi ích kỷ’ của anh chàng này, sau đó anh ta xin số điện thoại của Lucy và cô ấy đã cho, nhưng cuối cùng thì họ chia tay. Lần gặp ở quán bán kem mới đúng sự thật, Lucy chủ động trò chuyện với Jake và họ quen nhau. Đó là lý do người cha hỏi Lucy đang kể về việc trò chuyện với Jake lại nói tiếp rằng chính cô ấy chủ động trò chuyện với anh ấy vì anh ấy quá nhút nhát. Tuy nửa trước thuộc về mối tình đầu của Lucy nhưng Jake vẫn để cô ấy giữ lại mà không sửa vì nó vẫn là những kỹ niệm quý giá của Lucy.
Tại sao tôi biết lần đầu họ gặp nhau ở quán kem? Vì đoạn khi họ mua kem, khuôn mặt của cô gái giống Jake, những lời cô ấy nói là lời của Jake đã nói, và vết bớt trên cánh tay, chuyện họ quen nhau được lồng vào trong một câu chuyện khác, vì những kỹ niệm của Lucy chồng chất vào nhau. Nếu bạn để ý, người mẹ bảo rằng Jake thích ăn bánh ngọt, đó là chuyện khi còn bé, khi Jake lớn lên và làm ở tiệm bánh, anh ấy cực kỳ sợ nó, cho nên mỗi khi Lucy đút bánh ngọt thì anh ấy nhìn cái bánh trân trối nhưng vẫn phải ăn (cười). Cùng lúc đó người mẹ đang nói về âm thanh trong tai và bảo “có lẽ âm thanh đó đang chia sẻ những bí mật của vũ trụ cho cô, nhưng cô không biết gì, có thể là bí kíp chứng khoáng”, câu nói đó là sự ám chỉ của bộ phim dành cho hành động cố nuốt cái bánh của Jake, nó quả là ‘bí mật của vũ trụ’.
Sau những gì xẩy ra trong nhà của Jake mà Lucy nghĩ là ‘đầu tiên’ đó thì cô ấy bắt đầu nghiêng cứu về lão hóa và nhận ra “xã hội không muốn liên quan đến người già, đó là điều không tử tế”, nó khiến cô ấy có những suy nghĩ tích cực và có trách nhiệm hơn – đoạn một chuỗi cảnh Lucy xuống cầu thang. Nếu chúng ta thấy rằng những hy sinh của Jake quá lớn trong việc chăm sóc gia đình, thì ở phần ngược lại, cô ấy đã giúp anh ấy vượt qua những đoạn thời gian khi cảm thấy nản lòng thoái chí, đó là những vấn đề được bàn luận trong xe khi đến ngôi trường.
Câu chuyện khi Jake và Lucy bàn luận về điện ảnh, kể về người phụ nữ hy sinh quá nhiều cho người khác nhưng những hành động hy sinh đó bị mọi người xem nhẹ, mục đích của bộ phim đó là dùng ‘sự hy sinh’ làm biểu tượng về sự bất công của phụ nữ, Lucy phê phán cách làm đó, cô ấy nghĩ rằng bộ phim nên giúp người xem tìm hiểu bản chất chứ không nên dùng hình ảnh đó làm biểu tượng vì nó sẽ sinh ra sự tiêu cực với người xem, họ sẽ hiểu lầm và khiến cho những hành động hy sinh và tử tế bị mất dần – đó cũng là một loại virus.
Chí Blog có kịch bản phim điện ảnh, ai mua không?
Lucy nói rằng con người của thế kỷ 20 toàn đỗ lỗi cho người mẹ là nguyên nhân của mọi vấn đề tâm lý ở con cái, trong khi họ không thông cảm cho cái hoàn cảnh khó khăn mà người phụ nữ phải gánh, cô ấy phản đối và bảo đó là “lũ nhảm nhí theo học thuyết Freud”, và “một người trưởng thành phải chịu trách nhiệm về con người họ”. Có thể nói rằng cuộc trò chuyện này đã góp sức giải tỏa những gánh nặng tâm lý vẫn đang chìm sâu trong vô thức của Jake, vì anh ấy có phần oán trách người mẹ khi bà ấy không giống với những người mẹ khác.
Đối với khoa học, Lucy dẫn lời “kính mắt không được hiểu đơn thuần là sự đánh lừa thị giác, là do công nghệ truyền thông đại chúng tạo ra, đó là một thế giới quan đã được vật chất hóa”, hoặc “màu sắc là do ánh sáng tạo ra”; để tôi giải thích rõ hơn, một vật nào đó có màu đỏ, chúng ta nghĩ rằng ‘màu đỏ’ là bản chất của nó, thật ra thì không phải vậy, ánh sáng là tổng hợp của nhiều tia sáng có bước sóng khác nhau, mỗi loại khi đập vào mắt ta sẽ sinh ra màu sắc khác nhau, vật chất có màu đỏ chỉ đơn thuần là nó phát xạ / phản chiếu tia sáng có bước sóng tạo ra màu sắc là đỏ và không phát xạ / phản chiếu những tia sáng loại khác, như vậy ‘màu đỏ’ không thuộc về bản chất tự thân nó. Hay cảm giác già nua cũng thế, nó là vấn đề thuộc về tâm lý và sự hao mòn của thân xác tạo ra khi đối mặt với thời gian; chúng ta hoặc bản thân Lucy cảm thấy cô ấy không già chỉ vì cô ấy thường mất trí nhớ nên không chịu tác động khi thời gian trôi qua, Lucy đánh mất khái niệm về thời gian.
Trả lời câu hỏi: Có nên chăng chấm dứt?
Vấn đề đặt ra là: chấm dứt cái gì? Đó là tình yêu, hy vọng, trách nhiệm, sự nhàm chán, nỗi cô đơn, sự tử tế. Câu hỏi đó ám ảnh cả Lucy lẫn Jake. Bộ phim cho chúng ta thấy rõ 2 thái cực trong trong một biểu tượng, ví như cái đẹp của thân xác và tâm hồn, Jake có ngoại hình xấu nhưng tâm hồn anh ấy đẹp, giống câu chuyện mà ông già lao công (Jake) đã xem trên Tivi, chàng trai nói với khách “thưa ông cô ấy ăn chay, … ông không hiểu! Ừ thì cô ấy là bồi bàn, nhưng chỉ để học hỏi kinh nghiệm để trở thành một luật sư quyền động vật. Cô ấy không động đến một mẩu thịt hay giọt sữa nào từ khi lên năm. Và cô ấy nhận ra chiếc Burger chỉ là một con bò bị nghiền nát, cô ấy đã dành cả cuộc đời để cố gắng … biến thế giới này thành một nơi tốt đẹp hơn cho động vật, và tôi yêu cô ấy!”, cô gái bị đuổi việc nhưng có được tình yêu, tình yêu chân thật luôn nhắc bạn nhớ về những điều tốt đẹp luôn có trong bạn (điều Jake luôn làm với Lucy); trong khi thực tế cuộc sống thì luôn muốn tàn phá điều đó, cô gái nắm tay chàng trai và bảo anh ta là ‘đồ ngốc’.
Cảnh 2 người khiêu vũ trong trường đã tái hiện lại câu chuyện của Jake và Lucy, họ gặp nhau và yêu nhau, ánh sáng thiên đường chiếu soi, họ kết hôn, rồi một người đàn ông đeo mắt kính xuất hiện và muốn làm hại cô gái, người đàn ông này là biểu tượng cho thực tế – thời gian – sự băng giá của xã hội, chàng trai cố hết sức để bảo vệ, giống Jake bảo vệ tâm hồn Lucy trong suốt mấy mươi năm khi họ sống với nhau, nhưng cuối cùng chàng trai đã không chống đỡ nổi với thời gian và cô gái đã bị mang đi, anh ấy nằm lại trong băng tuyết với trái tim rướm máu.
Lucy bảo nhảy khỏi đoàn tàu là mạo hiểm và không thực tế, nhưng cô lại chọn một gã ‘cù lần’ như Jake, và đó là sự lựa chọn đúng, nếu cô ấy chọn một gã sống thực tế thì khi cô ấy bị bệnh, chắc chắn hắn sẽ bỏ đi. Trong đời sống, nếu không còn tình yêu và hy vọng thì đời sống ấy cũng không còn ý nghĩa gì, vì vậy đôi khi chúng ta phải chấp nhận sự nhàm chán và mạo hiểm. Đời sống giống như cơn bão tuyết, còn tình yêu và hy vọng giống như cái ‘cần gạt’ trên kính chiếc xe – nếu không có nó thì tuyết sẽ phủ đầy kính; hoặc giống như dây xích thép bảo vệ bánh xe, nhờ nó mà bánh xe có thể bám vào mặt đường đóng băng và không bị trượt ra ngoài con đường; hoặc giống như hành động của con chó mà Lucy vẫn thường thấy, nó làm vậy để rũ bỏ những thứ bụi đất hoặc tuyết bám trên cơ thể.
Cuộc đời giống như một con lợn mà nửa thân dưới có đầy giòi bọ, và chúng ta phải học cách sống chung với nó, con heo nói “thế giới này có sự tử tế biết chứ? Dù ta phải tìm kiếm nhưng nó có tồn tại”. Nếu không có niềm tin vào sự tốt đẹp mà biểu tượng là cô hề được các đứa bé yêu mến trong Tulsey Town thì con người khó vượt qua được thực tế khắc nghiệt, đa số những người không có niềm tin đều chọn con đường tự sát. Khi Jake ở cuối đoạn đường đời, những suy nghĩ tiêu cực đã trở lại, nhưng cô hề đã đến và mang anh ấy vào thiên đường. Trong cảnh cuối, Jake lên bục nhận huy chương (như giải Nobel) vì anh ấy đã khám phá ra phương trình của cuộc sống, anh ấy đã chấp nhận giá trị của ‘cần cù’, anh ấy nói “chỉ trong các phương trình bí ẩn của tình yêu, ta mới có thể tìm ra mọi lập luận hợp lý”; với tôi thì huy chương này quý giá hơn những tấm huy chương thuộc loại khác rất nhiều lần.
Câu chuyện của Jake – Lucy giống với chuyện của cha mẹ anh ấy, nhưng 2 người thuộc thế hệ trước có con, còn Jake – Lucy lại không có con, vì xã hội hiện tại đã đổi thay, sự tử tế quá ít, ngày nay người ta không còn có những người bạn thật sự.
Vài chi tiết khác, Jake luôn giữ mắt kính và đôi dép giúp Lucy; khi Lucy nhìn vào bức ảnh, cô ấy thấy ảnh của chính mình khi còn bé, có một khả năng ngôi nhà đó là của Lucy, và 2 vợ chồng đó là cha mẹ của cô ấy chứ không phải của Jake, nhưng vì Jake đã chăm sóc họ nên kỹ niệm vẫn còn nguyên nhưng hình ảnh được thay thế bởi Jake, người mẹ nhớ rằng Jake thích ăn kem và bánh ngọt, thật ra thì sở thích đó là của Lucy, việc này cũng phù hợp với chuyện những bức tranh mà Jake vẽ đã không có trong căn phòng, ngoài ra thì bệnh Alzheimer có khả năng di truyền rất cao; một chi tiết khác là Lucy học ngành vật lý, trong căn phòng có các dụng cụ thí nghiệm, có cả đồ chơi các con thú và búp bê. Nếu vậy, khả năng Jake chỉ là một anh chàng nhân viên bán hàng nhút nhát bình thường nhưng có tâm hồn đẹp, mọi hiểu biết của Jake về thơ ca, vật lý, nghệ thuật, âm nhạc đều được học hỏi từ Lucy. Nhờ vào tình yêu, cuộc sống của Jake và Lucy đã hòa làm một và chúng ta khó mà tách rời ra được.
Phim còn nhiều ý nghĩa khác nhưng tôi dừng ở đây, chúc các bạn xem phim vui vẻ. Còn câu hỏi của tựa phim, tôi đã trả lời, các bạn cứ chọn câu trả lời cho chính các bạn.
Tái Bút: sau khi viết xong, tôi có tham khảo vài giải thích của các trang nước ngoài, gần như họ có cùng một quan điểm rằng tất cả chỉ là sự tưởng tượng của Jake; điều này không sao cả, vì sự chọn lựa nằm ở mỗi người trong chúng ta (cười), và nói thật là giả sử như cả đoàn làm phim hoặc tác giả cuốn sách có đến để thuyết phục tôi thì tôi vẫn chọn cái kết như trong bài viết của mình (cười +1)
Cảm ơn các bạn đã đọc bài, nhớ chia sẽ bài viết và giới thiệu Chí Blog đến mọi người, và tích cực “cứu tế” để mình có thêm động lực viết bài nghen.
OCB – ngân hàng phương đông, tk: 0003100008898001, NGUYỄN MINH CHÍ, chi nhánh Thủ Đức. Hoặc: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526
…………………….
Nhớ Share bài viết, Like Chí Blog (Facebook) để dễ dàng theo dõi những bài viết mới.
Top 120 Best review phim ý nghĩa trên Chí Blog
Top 50 bài review sách văn học kinh điển của Chí Blog
Những phim cùng chủ đề:
Người 200 Tuổi – Bicentennial Man (1999): giá trị của một con người
Hơn Cả Tiểu Thuyết – Stranger Than Fiction (2006): chúng ta là những Harold
Cây Đời – The Tree of Life (2011): biết ơn và oán trách
Hằng Số Pi – Pi (1998): Bí mật của Thượng Đế
Tia Nắng Vĩnh Cửu Của Tâm Hồn Tinh Khiết (2004): đồng nghĩa – khác ý
Sao Y Bản Chính – Certified Copy (2010): quá trình ‘thực chứng’ của bản sao
Bóng Ma Sợi Chỉ – Phantom Thread (2017): độc dược tình yêu
Nhật Ký Tình Yêu – The Notebook (2004): điều em muốn là gì?
Cá Lớn – Big Fish (2003): bí mật của hạnh phúc
Nửa Đêm Ở Paris – Midnight In Paris (2011): cảm xúc thật vs vẻ bề ngoài
tất cả là sự tưởng tượng của Jake nó hợp lý hơn, và mạch phim nhờ đó sẽ hay hơn
Bài viết về việc tất cả chỉ là sự tưởng tượng thì tôi đọc rồi, đối với những phim trừu tượng, rất khó xác nhận về cái gọi là sự hợp lý, nếu bạn đọc thêm nhiều bài viết khác của tôi thì sẽ hiểu, còn hay hơn thì tôi không chắc, tôi không thấy hay hơn chỗ nào ngoài việc nó nhắc con người nên chủ động hơn trong việc tìm kiếm hạnh phúc, và nếu bạn chọn cái kết đó thì mọi ý nghĩa mà tôi viết trong bài này chẳng còn giá trị gì. Tôi cũng không lạ là vì sao nhiều người tin vào cái kết về sự tưởng tượng, vì con người ngày nay không còn niềm tin vào tình yêu và những điều tốt đẹp. Còn nếu nói là quan điểm đó xuất phát từ bộ tiểu thuyết gốc, những người viết bài review ở VN ai đã đọc qua nó? Phần lớn là tham khảo lại từ trang nước ngoài, và có rất nhiều chi tiết “quan trọng” bị lượt bỏ trong phim, tôi chưa đọc nó, tôi chỉ viết về những cảm nhận chân thật của mình sau khi xem phim. Kể cả dù có đọc thì chắc gì những điều mà ông già viết trong nhật ký là thật, có khi đó chỉ là sự hoang tưởng của một lão già cô đơn khi về già với tâm trí lú lẫn, và vì xã hội mất hết niềm tin nên cũng khiến lão tin rằng lão chưa từng có một người vợ và rằng tất cả chỉ là sự tưởng tượng đối với lão. Đối với tâm trí con người, bất cứ điều gì cũng có thể xẩy ra. Như tôi đã nói trong bài, hầu hết những ai không tin vào điều tốt đẹp thì đều tự sát cả, và nếu không có tình yêu thì cái gia đình đó sẽ không tồn tại.
Bạn chọn niềm tin của bạn và tôi chọn niềm tin của tôi 🙂
Hỏi thật, bạn cảm thấy những điều được viết trong các bài viết nói là “tất cả chỉ là sự tưởng tượng” thì hay và có ý nghĩa hơn những gì tôi đã viết trong bài này?
Tôi thích cách giải thích này hơn đi theo tiểu thuyết (phim này được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên. Trong tiểu thuyết gốc, tất cả chỉ là trong tưởng tượng của Jake khi già). Cách giải thích phim này cho tôi một góc nhìn tích cực hơn, cảm xúc hơn.
Thú thật tôi là người bị trầm cảm, sau khi xem phim và xem giải thích của 1 số trang khác, tôi ám ảnh và tuyệt vọng vô cùng.
Và theo tôi, mỗi người có cách kiến giải khác nhau về một tác phẩm điện ảnh là điều bình thường. Đây là quá trình đồng sáng tạo của khán giả với tác phẩm. Nó là một phần của nghệ thuật. Nó khiến nghệ thuật trở nên đẹp và thú vị hơn nhiều.
Cảm ơn tác giả bài viết rất nhiều vì bài giải thích đã phần nào giúp tôi vượt qua “khủng hoảng” sau khi xem phim và giải thích của các trang khác. Tôi sợ rằng 1 ngày mình cũng chết trong đơn độc và ảo tưởng của bản thân như Jake. Bài giải thích này khiến cho tôi tin vào tình yêu và sự chân thành trong cuộc sống. Tôi không đánh giá nó đúng hay sai, hay hay dở. Nhưng bài viết đã tạo nên sự tích cực trong 1 xã hội con người suy nghĩ quá tiêu cực và thiếu niềm tin.
Ở thời điểm tôi xem phim được 6.6 điểm IMDB và chỉ có 51% yêu thích trên Google. Tôi nghĩ phần nào những kiến giải tiêu cực đã khiến bộ phim trở thành trải nghiệm điện ảnh “ám ảnh” với một số người.
Bạn nói đúng về việc rất nhiều người bị tác động bởi những bài viết tiêu cực trên mạng, thật ra thì có rất nhiều những bài viết được chép lại hoặc sao chép ý tưởng từ vài bài trên các trang nước ngoài, và người ta tham chiếu quá nhiều vào tác phẩm văn học trước đó, trong khi kịch bản được chuyển thể có lẽ đã được biên kịch lại. Mà thực tế thì chẳng có bao nhiêu người thật sự từng đọc qua tác phẩm văn học đó, thế là cả một đám đông “cảm nhận” theo các bài viết, họ không tự cảm nhận phim. Thế giới ngày nay suy nghĩ quá tiêu cực về mọi thứ, nó khiến thế giới ngày một xấu đi. Ngoài ra thì tôi nghĩ một trí thức tầm cỡ quốc tế như vị đạo diễn đó thì khó có thể dựng một bộ phim để mĩa mai những điều tốt đẹp. Và cuối cùng, dù bất kỳ ai có ý nghĩ tiêu cực thì riêng phần tôi sẽ luôn nghĩ tích cực và tin vào những điều tốt đẹp, vì chỉ có như vậy thì tôi mới tìm được hạnh phúc trong cuộc đời tôi.