Phim 1917 (2019) kể về chiến tranh thế giới thứ 1, không có quá nhiều cảnh bắn giết, nhưng chỉ trong một ngày, con người len lỏi giữa sinh và tử, một ngày trở nên quá ngắn khi họ cứ phải lao tới phía trước và không thể dừng lại, nó lại quá dài vì sự gian nan trắc trở. Tôi ít viết về phim có đề tài tình yêu và chiến tranh, vì tình yêu là sự cảm nhận, còn chiến tranh thì nhiều đau thương và chết chóc. Tuy nhiên, đôi lúc nên viết để chúng ta phải nhớ chúng ta là ai và đã mang lại gì cho nhau. IMDb 8.5
Cảnh đầu tiên là 2 người lính, Schofield và Blake đang ngồi an bình dưới bóng mát của một cây lớn, nói với nhau về gia đình và về những gì đang diễn ra. Nhưng thời gian cho sự an bình rất ngắn, họ nhận được nhiệm vụ ngăn cuộc tiến công của “phe ta” để quân đoàn không rơi vào bẫy của “phe địch”, thế là 2 người phải lên đường. Khi xem phim này, mọi chuyện sẽ diễn ra rất nhanh, nhịp độ nhanh không phải vì họ lúc nào cũng chạy, đôi khi họ đi rất chậm và cẩn thận, nhưng nơi họ đi qua là chiến trường, chúng ta sẽ không biết lúc nào đó sẽ có một viên đạn từ đâu bắn tới, hoặc một lính của địch sẽ ở đâu đó nhảy ra. Nó giống như chúng ta đang đi bên bờ vực, bước đi chậm nhưng thời gian như mũi tên vụt qua.
Sau khi xem hết bộ phim, chẳng có gì đọng lại trong tôi, quang cảnh trong phim trở nên mờ ảo, nó giống như một giấc mơ, một cơn ác mộng, sau đó tôi chợt tỉnh giấc và cố gắng nhớ lại mình đã mơ thấy gì, tôi hồi tưởng mọi thứ chậm lại nhiều lần và viết về những gì mình thấy.
Trong chiến tranh, chúng ta giống như loài chuột, đào những con đường dưới mặt đất và di chuyển thành đoàn, người này nối tiếp người kia. Chúng ta chỉ có thể sống trong hang hoặc dưới những tàng cây rậm rạp, khi di chuyển thì đầu không được cao hơn mặt đất, vì cái chết giống như ngọn gió bay là là phía trên. Vậy phía trên có gì? Những hố bom là nơi chúng ta nương náo khi di chuyển, những dãy kẽm gai như bẫy chuột và không ít người đã nằm chết trong nó. Đất nhuộm màu đen của bom mìn, bùn lầy và xác chết. Đâu đó một khuôn mặt người nhô ra trong đất và chúng ta có cảm giác thân thể họ đã hòa vào đất.
Nơi 2 người lính đi qua có những cái bẫy như bẫy chuột. Bạn đặt bẫy chuột như thế nào? Nó có một lối vào dẫn đến nơi đặt thức ăn, người ta dùng cách đó để bẫy người. Giống như bạn đang đi trên một cánh đồng, làm sao để biết nơi đó có chuột? Bạn sẽ thấy những cái hang, xác chuột chết, hoặc phân chuột vươn vãi ở những nơi nó đi qua, nhưng bởi vì chúng ta là con người, nơi chúng ta đi qua vươn vãi những vỏ đạn sau khi sữ dụng.
Chí Blog có kịch bản phim điện ảnh, ai mua không?
Không phải tất cả đều mang màu ám khói, cũng có những đồng cỏ xanh ngát tuyệt đẹp, và trên đồng cỏ là một trang trại đã đổ nát vì bom đạn, có một con bò đang gặm cỏ. Đó phải chăng là chốn an bình? Không! Trong chiến tranh, chúng ta mãi mãi giống như những con chuột, nếu sự nguy hiểm không đến từ mặt đất thì nó đến từ bầu trời, “những con diều hâu” đang bay lượn trên không trung, khi nó sà xuống, nó có thể lấy đi sinh mạng của “loài chuột”. Mà thôi, chúng ta trở lại với con người, vì dù là trong chiến tranh, luôn có những vẻ đẹp mà chỉ con người mới có được.

Tôi nhớ khi họ đi qua một vườn cây bị đốn, anh lính đã nói rằng những cây đó sẽ không thật sự chết đi, hạt của nó sẽ rơi vào đất và mọc lên những cây non tươi tốt. Phim có một đoạn cực kỳ ấn tượng, cảnh thành phố đổ nát đang rực sáng trong đêm, và bên dưới sự đổ nát đó có một cô gái và một đứa bé, họ đang sống – đó là điều quan trọng nhất. Nếu không có nhiệm vụ buộc người lính băng xuyên chiến trường, có lẽ họ sẽ chết, vì sẽ không có thức ăn cho cô gái và sữa cho đứa bé. Cả bộ phim sẽ trở nên vô nghĩa nếu không có họ, và như thế nghĩa là sẽ không có bài viết nào từ tôi, họ chính là nguyên nhân khiến tôi muốn viết. Dù nơi họ ở là dưới mặt đất, nhưng nơi đó đúng là nơi sinh sống của con người, một lò sưởi, một cái giường, đồ dùng và đèn ngủ. Nếu không có họ, thế giới trong phim sẽ trở thành thế giới của loài chuột, mà tôi thì không thích chuột.
Thật kỳ lạ khi nghĩ về chúng ta, khi còn sống chúng ta giết nhau, nhưng nếu chết đi, chúng ta lại chết bên nhau, xác của “phe ta” và “phe địch” trộn lẫn vào nhau. Kỳ lạ hơn nữa, chúng ta đều mang hình hài một con người, nhưng bị chia cắt thành địch – ta chỉ bởi màu áo. Suốt con đường mà 2 người lính đã đi qua, chưa lần nào mà “phe ta” và “phe địch” nhìn kỹ mặt nhau, bởi họ chỉ nhận diện qua sắc áo chứ không phải là khuôn mặt. Nếu một bóng dáng xuất hiện từ xa mờ ảo và nó có màu đen, đó là “phe địch”, “phe ta” nổ súng, “phe địch” cũng làm đúng như thế khi nhìn thấy một bóng người màu nâu vàng.

Khi xem đến đoạn gần cuối, bạn sẽ chứng kiến một trận chiến, nhưng trong trận chiến đó, bạn chỉ thấy những con người cứ lao tới trong làn đạn và bom rơi, không có bóng dáng của kẻ thù, cảnh đó mang hàm ý. Chúng ta tự tạo ra một kẻ thù giả tưởng và chúng ta cứ lao vào cái chết, xếp hàng để được chết, và chúng ta gọi điều đó là vinh quang. Phải chăng vinh quang là khi cha mẹ và vợ con ở nhà nhận được tin chúng ta đã chết? Họ sẽ vui mừng với vinh quang đó hay khóc hết nước mắt khi nhớ về chúng ta? Cảnh cuối phim, bên góc cây chỉ còn một người lính, đó là chiến tranh, hôm qua có 2 nhưng hôm nay còn 1, tất cả diễn ra chỉ trong 1 ngày.
Đừng lấy làm lạ khi tôi nói “chúng ta” trong trường hợp với “phe địch”. Vì “phe ta” hay “phe địch” đều là chúng ta, tất cả là chúng ta, tất cả đều có khuôn mặt, máu, xương và thịt. Tất cả cũng có cha mẹ và vợ con, biết vui, biết buồn, biết đau đớn. Dù “phe ta” hay “phe địch” thì khi chết đi vẫn mang tấm ảnh của người thân trong túi áo – nơi tim, và sẽ có thư báo tử gửi về cho gia đình, chúng ta đều như nhau, nếu vậy, thay vì giết nhau, sao chúng ta không lột bỏ sắc áo và mang nó ra đốt, khi đó chúng ta sẽ được về nhà, không có thư báo tử và nước mắt. Thật dễ dàng làm sao!
Cảm ơn các bạn đã đọc bài, nhớ chia sẽ bài viết và giới thiệu Chí Blog đến mọi người, và tích cực “cứu tế” để mình có thêm động lực viết bài nghen.
OCB – ngân hàng phương đông, tk: 0003100008898001, NGUYỄN MINH CHÍ, chi nhánh Thủ Đức. Hoặc: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526
………………………
Top 120 Best review phim ý nghĩa trên Chí Blog
Phim chủ đề tương tự: Edge of Tomorrow (2014) , Danh Sách Của Schindler , Hitler Trở Về, Little Boy, Suspiria (2018) , Cuộc Chiến Vô Cực, AVENGERS: Endgame
Nhớ Like và Share bài viết nhé các bạn.


– 1 số chỗ sai chính tả: “nương náu” chứ không phải “nương náo”, “vương vãi” thay vì “vươn vãi”, “sử dụng” thay “sữ dụng”.
– Tôi hiểu và đồng cảm với ý của tác giả, suy rộng ra ở mọi cuộc chiến không có “phe ta” và “phe địch”, tất cả chỉ là nạn nhân cho giới cầm quyền. Tuy nhiên điều mơ ước ở kết bài “thay vì giết nhau, sao chúng ta không lột bỏ sắc áo và mang nó ra đốt, khi đó chúng ta sẽ được về nhà, không có thư báo tử và nước mắt. Thật dễ dàng làm sao” chỉ là phi thực tế đối với những người trong cuộc. Nếu từ bỏ hay trốn tránh thì sẽ bị bắt, tù đày hoặc xử bắn… nhiều thứ khác. Trong thực tế ở những nơi có chiến tranh người dân vẫn có thể không tham gia bằng 1 số ít cách như: di chuyển qua những nơi không có chiến tranh, hoặc đi tu, ẩn cư…. tham gia vào 1 tôn giáo nào đó! Nói chung có thể áp dụng với những người yêu hòa bình, ghét chiến tranh hoặc những người có tư tưởng tôn giáo, tâm linh khác so với mọi người!