Đây là một bộ phim khá nổi tiếng vì những hình ảnh hoa lệ cũng như nét đẹp trong từng cảnh quay của nó. Ngoài ra còn có danh tiếng của chàng diễn viên chính và vẻ đẹp cao sang của diễn viên nữ chính khiến người xem háo hức. Tôi chưa xem phim này dưới định dạng 3D ở rạp nhưng có thể tưởng tượng được sự lộng lẫy của nó trong mắt khán giả. Như một sự tất nhiên cho những phim được dàn dựng hoành tráng, điều còn đọng lại trong lòng người xem thường là hình ảnh hơn là nội dung. Chính vì thế bộ phim chỉ mang tính giải trí chứ không phải là giáo dục.
Giải trí là một trong nhiều mục đích để xem phim nhưng với tôi thì chưa đủ. Một câu chuyện phải có nội dung sâu sắc mới có thể giúp ta tiến bộ và lưu lại ký ức lâu dài. Rất may mắn là bộ phim Đại Gia Gatsby đã có được điều này dù khá nhiều người không nhận ra. Có thể điều này là nhờ vào tác phẩm văn học mà bộ phim chuyển thể. Tôi chưa đọc cuốn tiểu thuyết này nhưng giá trị của nó là không thể chối bỏ, nay mai cuốn sách ấy sẽ có trong bộ sưu tập của tôi.
Gatsby sinh ra trong một gia đình nghèo ở một nơi khốn khổ, từ nhỏ chàng đã là một cậu bé có khát vọng giàu sang, sự quyết tâm trong cậu không hề thua kém khát vọng ấy. Khi con người tìm kiếm điều gì thì sẽ có một ngày họ tìm được, sự may mắn luôn tỉ lệ với quyết tâm trong lòng. Gatsby cứu được một vị triệu phú gặp nạn, nhờ đó chàng có một cơ hội hòa vào thế giới thượng lưu – điều mà chàng luôn mong ước. Trong thế giới thượng lưu đó chàng đã gặp Daisy – Cô Gái Vàng, nàng là một tiểu thư con nhà danh giá. Bằng phong cách lịch lãm, ăn nói có duyên nên chàng đã chinh phục được nàng. Và như mọi cuộc tình, khi sóng gió đến thì sự tan vỡ tiếp bước theo sau.
Bạn có khi nào hỏi tại sao một con người giàu có như thế khi trò chuyện cùng bạn bè lại luôn nói về những chiến công của mình? Đi chiếc xe sành điệu nhất? mặc những bộ áo trang nhã nhất? thể hiện một phong cách lịch lãm nhất? Nếu bạn là một người sành tâm lý thì sẽ hiểu rằng những gì mà con người cố thể hiện ra bên ngoài nhất chính là thứ họ thiếu ở bên trong nhất. Những người giàu có thật sự không bao giờ cố ý phô trương sự giàu có của mình như sợ người khác không biết mình giàu, họ sống trong sự giàu có đó một cách vô cùng tự nhiên như cá trong nước.
Nói thật, tôi không biết điều gì khiến chàng yêu Daisy bằng tất cả trái tim và tôi tự hỏi liệu đó có phải là tình yêu thật hay không? Có người sẽ không nghi ngờ gì về điều đó, nhưng vì hiểu chàng nên tôi nghĩ rằng phải chăng tình yêu mà chàng dành cho Daisy cũng mang trong đó một khát vọng giống như sự khát vọng được trở thành một con người thượng lưu. Đó là thứ khát vọng của những con người dưới đáy xã hội khi ngước nhìn lên đỉnh cao của xã hội. Nó giống như cảnh chàng đứng ở bên này bờ sông đưa tay ra muốn bắt lấy thứ ánh sáng rực rỡ ở bờ bên kia. Thế giới thượng lưu, tình yêu của Daisy trong chàng mang những ý nghĩa vô cùng đẹp đẽ và cao quý, đó là một thế giới, một tình yêu hoàn toàn cách biệt với thực tế. Giống như con thiêu thân lao vào lửa đỏ, ngọn lửa mang sức nóng hủy diệt nhưng trong mắt nó thì đó là thứ ánh sáng mang lại hạnh phúc.
Phần lớn chiều dài bộ phim vẽ lên cho ta thấy sự phù phiếm của thế giới thượng lưu, Daisy ngoài dáng vẽ xinh đẹp ra thì ta không thấy bất kỳ điều gì thể hiện nàng có một tâm hồn sâu sắc, nàng giống như bình hoa đẹp đẽ chỉ có tác dụng duy nhất là đặt ở nơi sang trọng. Nàng sinh ra là để được yêu thương và chìu chuộng. Có lẽ Gatsby rất hiểu nàng nhưng dù yêu nhau nàng vẫn không hiểu tí nào về chàng. Cái mà nàng yêu là vẻ ngoài lịch lãm, sự giàu sang, sự lãng mạn, một phong cách đặt biệt khác với phần đông những người mà nàng tiếp xúc, chỉ vậy thôi. Nhưng nếu tất cả những điều đó biến mất thì tình yêu như pha lê đó cũng vỡ tan tành. Nàng đã không đến dù chỉ một lần sau khi chàng chết, một hành động phù hợp với bản chất của nàng.
Khi nghĩ về Gatsby, trong sự tiếc nuối còn có sự xót thương. Xót thương cho khát vọng muốn nắm bắt ảo ảnh của chàng, xót thương cho những nỗ lực vô cùng đó, xót thương cho sự chân thành đến rung rẩy khi chàng gặp nàng, xót thương cho cái kết quả không tương xứng với những gì chàng đã bỏ ra, xót thương cho việc chàng sống vừa là chàng trong cái khát vọng, vừa không phải là chàng vì phải diễn cái vai thượng lưu. Chàng đáng trách khi không nhìn rõ bản chất của thế giới, trong thế giới vật chất thì chàng là kẻ nghèo hèn, nhưng trong thế giới tâm hồn thì chàng thượng lưu hơn bất kỳ kẻ nào trong cái thế giới mà chàng theo đuổi kia.
Thật đáng tiếc khi chàng không biết mình là ai và giàu có như thế nào. Trong cái ảo ảnh đó chúng ta biết rằng dù khi ấy chàng không chết vì viên đạn thì chàng cũng chết vì những thứ khác, vì nơi chàng đến không thuộc về chàng. Nhưng cái chết đó tuy mang nhiều tiếc nuối với chàng lại trở thành một phát súng ân huệ. Về mặt khát vọng thì ước muốn của chàng đã thành hiện thực, dù chết vẫn ít tàn nhẫn hơn rất nhiều cái việc vào một ngày nào đó chàng nhận ra tất cả những thứ mình theo đuổi chỉ là ảo ảnh và sự vô nghĩa.
Biết bản thân ta là ai trong cuộc sống này của ta là một điều vô cùng quan trọng, đó cũng là điều một người bạn thân luôn nhắc nhở tôi. Còn bạn, bạn biết bạn là ai chưa? Hãy cố gắng đi tìm để sống không hối tiếc. Bộ phim này chắc bạn đã xem rồi, nếu đọc đến những dòng cuối cùng này thì hãy thử xem lại, khi xem bạn nhớ tập trung đến diễn xuất của các nhân vât trong phim, khi đó bạn sẽ thấy được những tầng ý khác mà khi xem lần đầu bị sự hoa lệ tác động mà bạn không thấy. Chúc bạn xem phim vui vẻ.
Cảm ơn các bạn đã đọc bài, nhớ chia sẽ bài viết và giới thiệu Chí Blog đến mọi người, và tích cực “cứu tế” để mình có thêm động lực viết bài nghen.
OCB – ngân hàng phương đông, tk: 0003100008898001, NGUYỄN MINH CHÍ, chi nhánh Thủ Đức. Hoặc: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526
Người 200 tuổi – Bicentennial Man (1999) Đây là một bộ phim rất hay, nó đặt cho ta một câu hỏi mang tính nhân văn: “Thế nào là con người?” Phải chăng khi ta được sinh ra với thân xác con người thì ta mới đúng là người? Vậy một […]