Sau khi xem xong phim Never Rarely Sometimes Always (Lạc Bước Tuổi 17 – 2020), tôi có cảm giác lặng thinh chẳng muốn nói gì, vì trong thoáng chốc, tôi thấy tâm hồn mình trơ ra. Chẳng có gì tồn tại trong bộ phim này, nhưng bởi vì chẳng có gì nên phim cũng đã nói lên rất nhiều thứ, những thứ đã biến mất. Nó giống như khi bạn bước vào ngôi nhà cũ của bạn, nhưng hiện tại nó đang ở trạng thái được rao bán, bạn đi vào căn phòng trống không, và nhìn vào từng vị trí, nơi này trước kia đặt bộ sofa, nơi đó trước kia đặt cái bàn học, còn ở góc tường thì đặt một tủ sách, rồi sau đó bạn bước ra khỏi ngôi nhà và quên hết mọi sự. IMDb 7.3
Phim kể về Autumn là cô gái 17 tuổi đang mang thai, cô ấy muốn giải quyết đứa bé trong bụng nên đã cùng chị họ đến New York. Xem phim nếu muốn biết thêm chi tiết hoặc đọc bài tiếp, hoặc xem video (nhớ đăng ký kênh Youtube để tiện theo dõi).
Ý nghĩa thông điệp truyền tải
Phim được bắt đầu bằng cảnh biểu diễn ca nhạc ở trường trung học, các nam sinh chọn những bài hát xưa cũ ca ngợi tình yêu thắm thiết, sau đó Autumn lên bục và hát về nỗi đau của một cô gái đang yêu, nội dung bài hát diễn tả cảm giác bất lực khi chàng trai cứ muốn cô gái làm những điều mà cô không muốn, sau khi kết thúc lời ca, khán giả đã đứng lên vỗ tay. Những điều diễn ra trên sân khấu cũng giống như những gì đang diễn ra trong đời thực, các chàng trai luôn ca ngợi tình yêu, các cô gái luôn gánh chịu nỗi đau khi gặp chuyện rắc rối, còn mọi người xung quanh thì chỉ đứng nhìn mà chẳng làm gì cả.
Tiếp theo là cảnh trong phòng ăn, người cha dượng nói thay bà mẹ những lời khen ngợi nhạt nhẽo và sáo rỗng, Autumn đứng dậy bỏ đi. Không khó để chúng ta biết rằng Autumn hoàn toàn mất kết nối đối với tình cảm gia đình, đó là chưa kể khi về đến nhà thì gã cha dượng đã vuốt ve con chó và gọi nó là “đứa con gái dâm đãng“, ông ta ám chỉ Autumn. Nếu có điều gì để nói về một người đàn ông giống vậy thì tôi chỉ có thể dùng từ “khốn nạn”, còn với người mẹ thì đó là từ “vô trách nhiệm”.
Autumn đi khám và được cho biết là đã có thai, cô ấy chọn ngay giải pháp từ bỏ đứa bé trong bụng và gần như không cần đắn đo suy nghĩ gì nhiều. Bạn có biết tại sao lại như vậy, trong khi việc đó lại rất nghiêm trọng, phá thai là giết người, giết đứa con của chính cô. Ấy là bởi vì bản thân Autumn chẳng cảm nhận được bất cứ sự yêu thương nào từ gia đình hoặc người yêu. Chúng ta tự hỏi điều gì tạo nên giá trị của một con người, hoặc giá trị của người này trong mắt người kia. Chúng ta có thể mang luật ra để nói, có thể mang kinh thánh ra để chứng minh, nhưng tất cả những thứ đó sẽ chẳng có giá trị gì nếu trong tâm hồn con người không cảm nhận được tình yêu thương.
Với loài thú, việc con thú mẹ bảo vệ cho con non là thuộc về bản năng sinh tồn, nhưng đối với con người, khi đánh mất tình yêu thì xem như cái bản năng này bị phế bỏ hoàn toàn. Qua cách con người đối xữ với con người mà chúng ta thấy trong phim, từ gia đình, bệnh viện, ga tàu, nơi làm việc; tất cả đều hành xữ theo nguyên tắc, mọi thứ đều được đơn giản hóa, đến nỗi khi nói về vấn đề đạo đức trong việc phá thai, thì họ chỉ cho cô gái xem vài phút của một video đã cũ, hoặc điền vài thông tin cá nhân vào một tờ giấy, vậy là xong.

Hệ thống của chính phủ không ủng hộ chuyện phá thai, nhưng họ cũng không can ngăn, điều họ làm là tạo ra sự khó khăn cho việc đó; nói chính xác hơn thì để có thể phá thai thì cần nhiều điều kiện hơn, ví như phải có sự đồng ý của cha mẹ đối với các cô gái vị thành niên, hoặc cô gái đó phải di chuyển từ bang này sang bang khác, hoặc từ thành phố này sang thành phố khác; khi đó chi phí sẽ tăng lên. Nhưng xét cho cùng thì những điều đó đều vô nghĩa khi bản thân người mẹ không cảm nhận được gì về mối dây liên kết với đứa con trong bụng.
Bạn có biết ngoại trừ người chị họ, thì mọi thứ diễn ra với Autumn giống điều gì không? Giống như hành khách trên một chuyến tàu điện, muốn được lên tàu điện thì phải trả tiền vé; nó cũng giống như việc Skylar mượn tiền của gã thanh niên mà họ tình cờ gặp gỡ, chẳng ai cho không ai cái gì. Chúng ta mong chờ một tình yêu lãng mạn nào đó như trong các phim tình cảm, chuyện đó đã không xẩy ra, không có bạch mã hoàng tử nào cả, chỉ có mua và bán. Những người trong gia đình của Autumn giống như hành khách cùng chuyến tàu, họ sẽ đi chung một thời gian nào đó, khi dừng ở ga cần đến thì họ sẽ rời đi mà không lời từ biệt.
Chí Blog có kịch bản phim điện ảnh, ai mua không?
Tôi khá buồn cười khi thấy đám đông tập trung bên ngoài bệnh viện với các băng rôn phản đối việc phá thai, tất cả họ đang đọc kinh Kính Mừng và mang theo ảnh của Đức Mẹ, trong khi có một người vô gia cư ở trước mặt họ nhưng chẳng ai bố thí một xu cho ông ấy. Nếu Đức Mẹ có ở đấy thì Bà sẽ nói gì với họ? Tôi nghĩ Mẹ sẽ nói rằng “Các con không cần đi biểu tình, hãy về nhà bán hết gia sản và đến với người nghèo khó, hoặc mang những cô gái như Autumn về nhà để chăm sóc, lo lắng và yêu thương; hãy dùng thực tế để khiến cho Autumn tin rằng cô ấy vẫn còn tương lai sau khi sinh đứa trẻ ra đời“. Chỉ có cách đó mới khiến cho việc phá thai biến mất. Nhưng làm được như vậy thì quá khó với loài người chúng ta phải không? Tuy nhiên, dù sao thì những người biểu tình vẫn còn tốt hơn những người không làm gì cả.
Bạn có biết tại sao phim có tựa là Không Bao Giờ – Hiếm Khi – Thỉnh Thoảng – Luôn Luôn? Đó là bởi vì, nó ám chỉ xã hội mà chúng ta đang sống đã rút gọn và đơn giản hóa mọi thứ giá trị mang tính nền tảng. Rút gọn gia đình thành nơi ăn ở; rút gọn tình yêu thành tình dục; rút gọn sự tổn thương thể xác và tinh thần thành vài đánh dấu trong một tờ khai; rút gọn giá trị con người thành tên, tuổi, và nơi sinh; rút gọn những giá trị văn học hoặc nghệ thuật thành những bài viết ngắn; rút gọn cảm nhận về một bộ phim thành vài từ như hay, tuyệt đỉnh, nhảm shit.
Khi bạn sống trong xã hội như vậy, bạn còn thua một con gà. Bạn sẽ không bao giờ thắng được cái trò đánh ca rô với gà nếu để nó đi trước, hình ảnh con gà chỉ là một trò lừa đảo; giống như những lời hát ngọt ngào của các chàng trai. Trong cái trò ca rô đó, chỉ cần đánh dấu vào 3 góc trong 9 ô thì sẽ luôn luôn thắng, thế nhưng vẫn có rất nhiều người muốn thử mà không cần suy nghĩ; và người ta vẫn để cho cái trò dối trá đó tồn tại.
Tôi nói ra những điều chua chát về xã hội trong bài này không phải là để bạn mất niềm tin vào cuộc sống. Tôi nói ra để bạn nỗ lực giữ gìn những giá trị tốt đẹp, và giữ gìn nó bằng những hành động thực tế, nếu không thì chúng ta sẽ chẳng còn gì cả.
Cảm ơn các bạn đã đọc bài, nhớ chia sẽ bài viết và giới thiệu Chí Blog đến mọi người, và tích cực “cứu tế” để mình có thêm động lực viết bài nghen.
OCB – ngân hàng phương đông, tk: 0003100008898001, NGUYỄN MINH CHÍ, chi nhánh Thủ Đức. Hoặc: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526
……………………….
Nhớ Share bài viết, Like Chí Blog (Facebook) để dễ dàng theo dõi những bài viết mới.
Top 120 Best review phim ý nghĩa trên Chí Blog
Top 50 bài review sách văn học kinh điển của Chí Blog
Tiểu thuyết: Thiên Đường Tận Thế – (Minh Chí) Mục Lục
Những phim cùng chủ đề:
Lồng Chim – Bird Box (2018): con người thua cả chim
Nữ Anh Hùng Misery – Misery (1990): khi con người yêu hạnh phúc 3 xu
Kẻ Sát Nhân Không Mùi – Perfume: The Story of a Murderer (2006): phù du – vĩnh cữu
Lễ Hội Đẫm Máu – Midsommar (2019): bóng tối giữa bông hoa
7 tội lỗi chết người – Se7en (1995): đời mà! phải không?!
Hạnh Phúc Của Lazzaro – Happy as Lazzaro (2018): hạnh phúc của thánh
Nỗi Đau – Calvary: nơi phúc lành ra đi