Review phim Thời Khắc Sinh Tử – In Time (2011): khi con người sở hữu thời gian

Tôi thường thích các phim khoa học giả tưởng, ở đó người ta đặt thế giới trong hoàn cảnh nào đó khác biệt với hiện tại, có thể tăng hay giảm cường độ của một nhân tố quan trọng đối với con người, sau đó thì quẳng con người vào và bắt họ diễn. Việc đó giống như cách mà người ta làm thí nghiệm đối với ngành vật lý hay hóa học, khác biệt ở đây chỉ là thí nghiệm này thuộc về xã hội, mà vật thí nghiệm là con người. Thật ra thì cái xã hội mà chúng ta đang sống cũng là một cuộc thí nghiệm trên công cuộc sinh tồn, chỉ là con người quen với nó quá rồi, nên đa số họ khó nhận ra cái kết quả thông qua cuộc đời họ, nhưng họ sẽ dễ dàng thấy hơn khi xem một bộ phim có nội dung giả tưởng, một hoàng cảnh khác biệt khiến họ chú ý và lý giải.

Hãy tưởng tượng, khi con người có thể sở hữu và khống chế thời gian sống, có thể cướp lấy hoặc trao đổi, và tất nhiên nó trở thành một đồng tiền mạnh có thể dùng để mua những thứ mà ta muốn, thời gian mỗi người có sẵn là 25 năm, sau đó thì bạn phải làm việc để được phát lương – thời gian để sống, đó là hoàn cảnh của phim. Dù thứ bạn được trả là gì đi nữa, thì xã hội luôn tồn tại một khoản cách giàu – nghèo, đó là quy luật tất yếu của cuộc sống, người nghèo có thể chết bất cứ lúc nào, còn người giàu có thể bất tử; có người chỉ sở hữu vài ba ngày hoặc vài tháng hoặc vài năm, người giàu có thể nắm trong tay hàng trăm năm hoặc hàng ngàn năm.

Câu hỏi đặt ra là “có gì khác biệt khi con người sở hữu được thời gian?”, trên cơ bản thì họ sẽ cảm nhận tốt hơn về cách mà họ sống, họ quý trọng thời gian hơn, sống ý nghĩa hơn, nhưng bạn đừng mong mỏi gì nhiều, vì thói quen là một anh chàng bịp bợm, thói quen lừa phỉnh con người để cuối cùng đâu cũng vào đấy cả thôi. Nghĩa là với những kẻ dốt nát thì họ lại sẽ dùng nó để chi tiêu cho những thú vui, bia bọt hay cờ bạc, hết “tiền” thì chết, “bụp” – tim ngừng đập và ngã ngữa ra mà chết.

Will Salas là anh chàng sống trong khu ổ chuột, anh sống với mẹ, tiền – thời gian mà họ có được tính theo từng ngày. Trong một lần giúp người, anh được trao tặng một lượng thời gian rất lớn và… mọi chuyện bắt đầu từ đây, bạn xem phim thì biết (cười).

Trở lại cuộc sống thực một chút, chúng ta có 60 năm để sống, ai cũng nghĩ vậy, có điều tôi không chắc về điều đó cho lắm, ý tôi muốn nói là trung bình mỗi người đúng là có 60 năm tồn tại, còn sống cho đúng nghĩa với từ “sống” thì không hẳn, có vô số người sống mà như không sống. Bộ phim cũng không sai khi xem thời gian như một thứ chi phí mà con người bỏ ra để mua thứ họ muốn; bạn đi làm nghĩa là bạn dùng thời gian của bạn để đổi lấy tiền bạc, rồi bạn dùng tiền đó để chi tiêu, người càng nghèo thì thời gian mà họ thật sự có càng ít, người dốt nát thì thời gian có còn ít hơn nữa.

Chí Blog có kịch bản phim điện ảnh, ai mua không?

Còn người giàu thì sao? Họ quả thật có nhiều thời gian hơn để sống nếu biết dùng tiền đang có để mua lấy thời gian, nghĩa là nếu họ dùng tiền ấy để sống sao cho ý nghĩa, chỉ tiếc là một số người không nhận ra điều đó, họ chi tiêu quá nhiều thời gian để kiếm tiền, để rồi một ngày nào đó khi muốn dùng tiền để mua lại thời gian thì không thể được. Khi nhìn vào giá trị một căn nhà, một chiếc xe, bạn sẽ nghĩ đến tiền, bạn lầm to rồi đấy! Nó là thời gian đấy, để sở hữu nó thì bạn phải bỏ thời gian ra kiếm tiền để mua, chỉ là bạn không nhận thức được mà thôi. Chúng ta ai ai cũng nghĩ mình luôn biết quý trọng thời gian khi nhắc đến nó, nhưng thực tế không phải vậy; chúng ta luôn bảo “tôi không có thời gian” nhưng chúng ta phun phí thời gian một cách khủng khiếp.

Mặt nào đó, dù bộ phim có đặt trên cái nền giả tưởng nhưng nội dung của nó đều rất thực tế, những kẻ cực kỳ giàu có đang bóc lột thời gian và sự sống của đa số con người một cách tàn bạo, ta bảo họ bóc lột sức lao động, đó chỉ là bề nổi, cái họ đang bốc lột chính là sự sống của người khác. Như bộ phim, họ sẽ đưa ra lý lẽ rằng chỉ có cách đó mới ngăn xã hội này không sụp đổ, phải có người chết để cả loài người được sống, vì thế giới này không thể gánh nỗi tất cả mọi người, đó không phải lý do, lý do chính yếu nhất chính là lòng tham và sự ích kỷ.

Người ta cũng đưa ra lập luận rằng bản chất con người là vậy, xã hội khó mà thay đổi, Mác đã thử thay đổi nhưng ông đã thất bại; tuy nhiên cũng không nên vì thế mà nản lòng. Sống là sự giành lấy và bảo vệ sự sống mà mình vốn có, là đấu tranh khi có bất công, chẳng có một lý do nào gọi là chính đáng để biện minh cho việc dùng sự sống kẻ khác để phụ vụ cho bản thân cả.

Cảm ơn các bạn đã đọc bài, nhớ chia sẽ bài viết và giới thiệu Chí Blog đến mọi người, và tích cực “cứu tế” để mình có thêm động lực viết bài nghen.

OCB – ngân hàng phương đông, tk: 0003100008898001, NGUYỄN MINH CHÍ, chi nhánh Thủ Đức. Hoặc: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526

Top 120 Best review phim ý nghĩa trên Chí Blog

Ngài Không Ai Cả – Mr Nobody (2009): đâu là điều ta mong muốn?
Chuyện Người Hầu Gái – The Handmaid’s Tale (2017): Ta chỉ quý những gì đã mất
Vân Đồ – Cloud Atlas (2012): Con đường của nhân loại
Người 200 Tuổi – Bicentennial Man (1999): giá trị của một con người
The Truman Show (1998): … quyển lịch phát sóng đâu rồi?
Hitler Trở Về – Look Who’s Back (2015): một xu hướng đang thành hình

Facebook Comments

About Author

Minh Chí

Bạn tôi góp ý là: nhiều người ở VN thích làm màu, nên tôi cần làm màu hơn thế. Cho nên các bạn cứ nghĩ tôi rất "đỉnh" là được!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Next Post

Review Tiểu Lãnh Chúa Fauntleroy - F.H.Burnett: tình yêu của trẻ thơ làm được mọi thứ

T6 Th4 12 , 2019
Có bao giờ, lúc nghĩ đến những người mà bạn yêu mến đang bình an, rồi bất chợt bạn muốn nói một lời “cảm ơn” với Đấng mà bạn tôn thờ hoặc với số phận – nếu bạn không theo tôn giáo nào; tôi thường làm việc ấy mỗi ngày […]

You May Like

Translate» English - Vietnamese