Review phim La grande bellezza (2013): ta thấy gì khi cúc áo cô gái mở ra?

Phim La grande bellezza ( The Great Beauty ) có tên tiếng Việt là Đời Sống Thượng Lưu, sau một thời gian chán nản với những bộ phim thông thường, tôi mớ tìm thấy một phim rất Chất với nhiều giải thưởng lớn. Xin lưu ý … khác với vài người cố ý làm màu, phía sau chữ “Chất” của họ là một khoản trống, còn phía sau chữ Chất của tôi là cả một bài viết về chất … lượng của phim.

Bộ phim được bắt đầu bởi cái chết ngẫu nhiên của một khách du lịch xa lạ nào đó khi thăm Roma, nạn nhân là ai không quan trọng, quan trọng là cái chết bất ngờ ấy cùng sự già nua khiến Jep Gambardella (NVC) ngẫm lại đời ông sau 40 năm thành công nhờ vào sự nổi tiếng của cuốn sách duy nhất từng viết. Phim kể về những sinh hoạt hàng ngày của Jep – một nhà báo và cũng là người có địa vị xã hội trong giới thượng lưu ở Roma. Trong cái nhóm được gọi là thượng tầng ấy có nhiều nhân vật mà mỗi nhân vật thể hiện một góc cạnh nào đó về nó. Khi nói đến chữ thượng lưu, thứ dễ hình dung trước tiên là sự xa hoa mà nó mang lại, những buổi tiệc cuồng loạn, gái, các mối “quan hệ” phức tạp, tiện nghi vật chất, rồi sau đó mới đến những giá trị tinh thần và nghệ thuật. Tôi sẽ điểm sơ qua vài nhân vật mang tính biểu tượng để bạn đọc có thể cảm nhận được toàn cảnh bức tranh vừa lèo loẹt lại vừa mang trong nó Vẻ Đẹp Tuyệt Vời vốn là ý nghĩa của tựa phim.

Nữ nghệ sĩ với màn trình diễn khỏa thân, dùng vải trắng bịt mặt và đâm đầu vào tường. Khi xem cảnh ấy tôi tự hỏi nó mang ý nghĩa gì, dù có vẻ nó lạ lùng làm sao và mang hơi hướm nghệ thuật. Khi bị Jeb hỏi “sự rung động của cô là gì?” thì bà ta không trả lời được, bà ta dẫn ra những đề tài có tính scandal về bà hoặc gia đình bà và muốn Jeb viết, nhưng ông không chấp nhận vì đọc giả của ông là những người có trình độ thật sự. Thứ nghệ thuật mà bà ta thể hiện chỉ là thứ nghệ thuật giả tạo, để có được danh tiếng, để được đặt chân vào giới thượng lưu. Ở đây chúng ta cần nhận thức rõ một điều, muốn được công nhận thì phải có tài năng, còn việc tạo ra sự phù phiếm lại là đặc quyền của giới thượng lưu lắm tiền nhiều của.

Nữ nhà văn viết được 11 cuốn tiểu thuyết nổi tiếng, cô thường châm biếm và khinh bỉ những người bạn trong nhóm vì sự sa đọa của họ, cô nghĩ cô tốt hơn họ vì sự đóng góp của cô dành cho xã hội. Nhưng một lần nữa, Jep chỉ ra rằng cô cũng như họ, khác nhau ở chỗ cô tự huyễn hoặc trong thói giả tạo của chính cô. Thành công cô đạt được là nhờ vào “quan hệ” với một viên chức cấp cao, cô tưởng cô hy sinh nhiều cho gia đình, nhưng thật ra cố chẳng làm gì cả vì có vô số người làm thuê đã làm việc đó. Sau buổi nói chuyện ấy là cảnh cô khỏa thân bơi trong hồ nước, khi lột hết những bộ áo váy đắt tiền thì chúng ta đều trần truồng như nhau cả.

Cô bé thần đồng họa sĩ, cô bé không có được một cuộc sống bình thường như các bạn vì cha mẹ là những kẻ mê danh vọng và tiền bạc. Trong buổi tiệc, trước vô số nghệ sĩ danh tiếng, cô bé bị cưỡng ép phải thể hiện tài năng của cô, đó là một tác phẩm nghệ thuật thật sự, nó trị giá 2 triệu đô, một tác phẩm sinh ra chính từ sự phẫn nộ và tủi nhục mà cô bé phải nhận do tham vọng của gia đình. Thật lạ lùng làm sao!

Chàng thanh niên con của một góa phụ giàu có, cuộc sống vô nghĩa trong thế giới ấy khiến anh chẳng biết tin vào điều gì ngoài bói toán. Thầy bói bảo gia đình anh sẽ có người chết, chẳng ai chết cả, nhưng vì quá tin nên anh đã tự hoàn thành việc đó, cuối cùng thì đúng là có một cái chết thật (đáng buồn làm sao). Bạn thấy đó, khi con người không biết họ là ai, thì họ có thể làm ra những điều hết sức hoang đường.

Người đàn ông bỏ xứ sở để đến Roma – trung tâm văn hóa của Ý cũng như thế giới, với khát vọng trở thành một nhà văn lớn, ông yêu một cô gái trẻ đẹp tham vọng nhưng không có chiều sâu. Những gì ông viết luôn là sự bắt chước nhà văn nào đó, sau khi nhận được vài lời bình của Jeb thì ông đã viết được những gì thuộc về ông, đó là sự khởi đầu của thành công. Nhưng cũng chính lúc này, ông nhận ra Roma cũng như cô gái, ông từ bỏ Roma và trở về quê nhà để tiếp tục sự nghiệp của mình. Không bao giờ là quá trễ trong bất kỳ thời điểm nào.

Anh thanh niên mê chụp ảnh, từ nhỏ mỗi ngày anh tự chụp cho mình một bức ảnh. Đây là việc hoang đường làm sao! Và thật ngạc nhiên là sau đó anh có được một bộ sưu tập vĩ đại về mọi sắc thái của chính anh. Có đôi khi một việc làm tưởng chừng vô nghĩa lại tạo ra điều gì đó rất tuyệt vời.

Chí Blog có kịch bản phim điện ảnh, ai mua không?

Cô gái con người bạn, cô làm vũ nữ để kiếm tiền, cha cô không biết cô dùng tiền để làm gì. Ta sẽ nghĩ cô có một đời sống trụy lạc và phun phí. Thật ra thì cô dùng tiền để trị bệnh.
Trở lại với Jep, vì sao ông không viết thêm cuốn sách nào nữa trong 40 năm? Vì ông không tìm thấy bất kỳ điều gì có ý nghĩa trong cuộc sống xa hoa giả dối đó, những con người ở trên mà ông chợt nhận ra chỉ sau khi bình tâm nhìn lại cuộc đời, giống như lời cô bé đi lạc “ông không là ai cả!” (khi ấy ông đang đứng ở tầng trên). Hiện tại thì ông quyết định sẽ viết.

Thượng lưu! Thượng lưu! Phía sau của sự xa hoa mà ta thường thấy lại chứa đựng những vẻ đẹp khôn tả, nhưng nó giống như một khu vườn bí mật được ẩn dấu, và chiếc chìa khóa ấy không phải ai cũng biết chỗ tìm, nó nằm trong tay một con người đáng tin cậy, một người tật nguyền khi nhìn phớt qua thì không có gì đặt biệt, anh không phải chủ nhân của bộ sưu tập ấy, anh chỉ chăm sóc và bảo quản chúng. Biết bao con người tìm cách ngoi lên, họ bán danh dự và thân xác, có lẽ ngày nào đó họ sẽ chết trong cái chết hoang đường mà chưa một lần được nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt vời ở phía sau cánh cửa.

Đoạn gần cuối phim luôn là đoạn quan trọng nhất. Đoạn này ta thấy sự xuất hiện của bà Sơ già hơn trăm tuổi và sắp được phong thánh. Ban đầu tôi cứ nghĩ bà giống như một con rối được tôn giáo dựng nên, nhưng không phải thế, hoàn toàn ngược lại. Bà Sơ già là hình ảnh đẹp nhất trong bộ phim, hãy nhìn sự đối lập được thể hiện. Một bà sơ già còm cỏi nhăn nheo lưng còng xuống đang ngồi ở giữa, xung quanh là những hồng y giáo chủ đức cao vọng trọng đang thống trị tôn giáo khắp thế giới, nhưng khi họ đối diện với sự già nua đơn sơ ấy, họ phải cúi mình xuống để hôn tay bà, mà bà thì không có địa vị gì cả, bà dành cả đời để phục vụ những kẻ nghèo đói, bà ăn rễ cây để sống, cây thánh giá bà mang được làm bằng gỗ chứ không phải vàng bạc như của kẻ khác. Bà ngủ gục khi họ hôn tay bà, vì điều mà ta tưởng là vĩ đại lại không là gì với bà.

Hãy nhớ lại đoạn bà đến thăm Jep, khi được nhiều người hỏi thì đều do người đại diện trả lời (cho đến lúc này tôi vẫn tưởng bà đã già đến lú lẫn), cuối cùng bà trả lời rằng bà đã khẩn nguyện về sự im lặng và phải sống với lời khẩn nguyện đó; có lẽ bạn không hiểu câu ấy có ý gì, khi bạn nhìn thấu thế gian, nhìn thấu sự phù phiếm, nhìn thấu nỗi đau của con người, và bạn phải im lặng, đó là sự chịu đựng một nỗi đau cùng cực, bà không nói nhưng điều bà làm là dành cả đời để phục vụ trong sự im lặng đó, phục vụ quên mình đến nỗi ngủ gục khi được tôn vinh, và tìm nơi để ngủ khi bữa tiệc đang diễn ra. Vào buổi sáng ta thấy được một phép lạ, đàn chim hồng hạc (loài chim được xem là cao quý nhất) yên tĩnh vây quanh bà, bà biết tên thánh của từng con (chỉ khi này tôi mới biết bà không ngớ ngẫn). Thế bạn có biết vì sao bà ăn rễ cây không? Vì nó là gốc rễ sự “sống”, rễ cây như một biểu tượng, nó sù sì và ẩn sâu trong lòng đất – nơi mà con người không nhìn thấy được, cái mà đa số con người thấy là cành lá xum xuê, là hoa quả ngọt ngon.

Cuộc sống giống như màn ảo thuật làm biến mất con hươu cao cổ, khi ta không chú tâm nhìn, rồi quay lại thì nó đã biến mất. Nhiều thứ không tự biến mất, chỉ là có quá nhiều thứ che mắt ta. Hãy suy ngẫm về điều này.

Đến đây bạn đã có lời giải cho câu chuyện của Jep chưa? Từng có một cô gái đã yêu ông khi còn trẻ, nhưng cô ấy đã bỏ đi mà ông chẳng hiểu tại sao, sau khi lấy chồng vẫn còn yêu ông. Ông nhớ lại, khi ấy hai người bên nhau, nàng không hôn ông, nàng bước ra xa, tháo từng cúc áo, mở 2 vạt áo và bảo ông nhìn. Bạn nghĩ lúc đó ông đã thấy gì? Và chính bạn nữa, bạn thấy gì? Trong vài phút đầu thì tôi đã thấy thứ Jep trẻ đã thấy, sau đó tôi lại thấy thứ Jep già đã thấy. Đây là một câu đố mà vô số người xem phim đã không trả lời được. Có lẽ bạn sẽ không đánh giá được tầm quan trọng lớn lao trong điều mà tôi sắp nói, vì chỉ khi tự cảm nhận mới hiểu nó quý giá cỡ nào. Thứ mà Jep trẻ và hầu hết mọi người thấy là một bộ ngực no tròn quyến rũ, còn thứ mà Jep già thấy thì nằm phía sau bộ ngực, đó là trái tim là tình yêu của cô gái. Cô gái đã rời Jep vì ông đã không thấy được trái tim nàng. Từng có thời tôi chỉ thấy được những thứ bên ngoài, chỉ sau hàng chục năm thì tôi mới thấy được chút ít về vẻ đẹp bên trong, khó khăn biết bao và lầm lạc biết bao để đạt được điều này.

……….

Một điều cực kỳ thú vị đối với những bộ phim nghệ thuật khi về đến VN, tên phim dịch ra là Vẻ Đẹp Tuyệt Vời nhưng được đặt thành Đời Sống Thượng Lưu, hoặc người ta xem phim mà chẳng hiểu gì và chẳng thấy được vẻ đẹp gì, hoặc chỉ có đặt tên như thế mới có thể câu khách. Điều này nằm trong ngụ ý mà bộ phim truyền tải, người ta cứ thích chạy theo cái bên ngoài, một sự châm biếm đầy ngoạn mục của đời sống thực hihi.

Cảm ơn vì đọc bài và chúc các bạn xem phim vui vẻ. Sau khi đọc xong bài của tôi, hãy thử đọc các bài review khác về phim này trên mạng, bạn sẽ thấy rất thú vị. Mỗi người mỗi cảm nhận, vì vậy “xin tùy ý thích”.

Tái bút: về màn biểu diễn khoản thân, bà ta chẳng biết bà ta rung động thế nào, nhưng màn biểu diễn ấy lại mang tính châm biếm sâu sắc, những con người tham vọng giàu sang giống như bà ấy, trần truồng và bịt mắt chạy nên đâm vào tường u đầu chảy máu (cười).

Cảm ơn các bạn đã đọc bài, nhớ chia sẽ bài viết và giới thiệu Chí Blog đến mọi người, và tích cực “cứu tế” để mình có thêm động lực viết bài nghen.

OCB – ngân hàng phương đông, tk: 0003100008898001, NGUYỄN MINH CHÍ, chi nhánh Thủ Đức. Hoặc: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526

Top 120 Best review phim ý nghĩa trên Chí Blog

Capernaum (2018): hãy trở thành siêu anh hùng của đời thực
I Daniel Blake (2016): đừng biến chúng tôi thành kẻ tìm sự bố thí
Người Da Đen Cuối Cùng Ở San Francisco (2019): thành phố không linh hồn
Thời Niên Thiếu – Boyhood (2014): văn hóa gia đình thời hiện đại
Hạnh Phúc Mong Manh – The Weather Man (2005): thời đại thức ăn nhanh
Dòng Sông Kỳ Bí – Mystic River (2003): mặt tối của cuộc đời
Cô Gái Mất Tích – Gone Girl (2014): sự hoàn hảo dối trá

Note: nếu bài viết trên trang có giá trị, nhớ tích cực like, share, comment, và giới thiệu với bạn bè về Chí Blog  (Facebook) .

Facebook Comments

About Author

Minh Chí

Bạn tôi góp ý là: nhiều người ở VN thích làm màu, nên tôi cần làm màu hơn thế. Cho nên các bạn cứ nghĩ tôi rất "đỉnh" là được!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Next Post

Review phim hoạt hình Wall-E (2008): sự tiến hóa ... ngược

T3 Th8 6 , 2019
Trong khi nhiều người review ầm ầm về những bộ phim hoành tráng mới sản xuất, thì tôi xem lại bộ phim Wall-E cách đây 11 năm và viết bài cho nó, tại sao vậy? Vì bộ phim này cho chúng ta biết chúng ta là ai, con đường chúng […]

You May Like

Translate» English - Vietnamese