Review phim Jung E (2023): Những phiên bản của sự thoái hóa

Jung_E (2023) là một phim khá hay, Chí Blog – “website duy nhất CHỈN CHU không có CẢNH NÓNG GÂY TRANH CÃI trong vũ trụ lượng tử HẠNH PHÚC BÊN CHỒNG ĐẠI GIA giải mã phim nghệ thuật MỌI THỜI ĐẠI không có DOANH THU TỈ ĐÔ” sẽ làm rõ thêm về ý nghĩa phim, dù thật ra ai đọc nhiều bài tôi viết và quen với những “ngôn ngữ điện ảnh” thì bộ phim hoàn toàn dễ hiểu. À! Các bạn thấy câu quảng cáo của Chí Blog khi kết hợp với những trend đang phổ biến trong xh chúng ta có độc đáo không? IMDb 5.4 , bài viết tiết lộ nội dung phim.

Ý nghĩa thông điệp truyền tải

Bộ phim được bắt đầu bằng cảnh người phụ nữ đang chiến đấu với những robot của phe địch, cuộc chiến hết sức máu lửa, nó chợt dừng lại khi cô ấy mất tập trung nên trúng đạn và phát hiện bàn tay “trái” của mình là của robot – thì ra cô ấy không phải con người, trong khi luôn nghĩ bản thân là con người. Hàm ý của đoạn này là, mỗi chúng ta đang sống trong xã hội cũng giống như cô ấy, chúng ta đang miệt mài “chiến đấu” với những “robot”, chúng ta cứ nghĩ mình là “người” nhưng chúng ta cũng là “robot” như bao kẻ khác, cũng bị điều khiển, cũng được “lập trình” như những thứ vô nghĩa mà chúng ta đang chống lại, nó sẽ mãi là như vậy, cho đến ngày chúng ta biết chúng ta là “robot” và chống lại thứ đang điều khiển chúng ta và được tự do như đoạn cuối bộ phim.

Các bạn nghĩ gì khi bộ phim có tên là Jung_E? Hãy chú ý đến chữ “E” và robot, hình như có bộ phim nào đó cũng có 2 thứ này thì phải, cũng nói về tương lai, cũng chuyện trái đất ngập trong đống rác, cũng chuyện con người phải rời khỏi trái đất, à! Tôi nhớ ra rồi, đó là phim Wall-E. Bộ phim hoạt hình đó dành cho cả người lớn và con nít nên nó vui hơn và trong sáng hơn, trong khi phim này dành cho người lớn nên nó đau thương hơn và đen tối hơn. Phim Wall-E biến con người thành trẻ nhỏ, trao cho robot tâm hồn như con người, phim Jung_E biến con người thành robot, biến robot thành công cụ triệt tiêu tâm hồn con người.

Khi xem phim thì chúng ta biết rằng có rất nhiều người thần tượng vị nữ đội trưởng đó, họ tiếc nuối khi cô ấy thất bại trong nhiệm vụ cuối cùng có thể kết thúc chiến tranh, nhưng thật kỳ lạ là một huyền thoại như thế, một nhân tố quan trọng như thế lại rất chật vật để có đủ tiền cho con gái làm phẩu thuật, rồi sau khi cô ấy thất bại và hôn mê, gia đình phải “bán” bộ não của cô ấy thì mới có tiền tiếp tục trị bệnh cho đứa con, cái xã hội trong phim rất có “tình người” hen!

Nhờ khoa học phát triển, con người có thể lưu giữ ký ức của mình để nhân bản, và có 3 loại giá trong chuyện này, và như lời nhân viên tư vấn thì loại nào cũng có quyền “bình đẳng” cả, chỉ là cấp độ nó khác nhau khi phụ thuộc vào giá tiền. Chuyện này khiến tôi nghĩ đến một cuốn tiểu thuyết khá nhạy cảm cũng có câu nào đó rằng “mọi con vật đều bình đẳng, nhưng một số con vật bình đẳng hơn những con khác”, các bạn biết đó là cuốn nào rồi đấy. Chỉ là tôi khá buồn cười ở chỗ đôi khi chúng ta “nhạy cảm” thái quá một chút, cái cuốn sách mang tính ngụ ngôn này nó ám chỉ luôn cả xã hội phương tây nữa, và nói chung thì nó bao hàm toàn bộ xã hội loài người, giống như cách mà bộ phim này đã thể hiện hết sức trực quan và dễ hiểu, nếu thật sự bới ra thì không ai “thơm” hơn ai, chỉ là “mùi vị” khác biệt thôi.

Chí Blog có kịch bản phim điện ảnh, ai mua không?

Đây là ai? Mỗi người chúng ta đó!

Những bạn đọc thân quen trên Chí Blog có thấy phim này sữ dụng rất nhiều “ngôn ngữ điện ảnh” mà tôi chỉ ra trong những bài review không? Cứ như là họ đọc rất kỹ các bài tôi viết rồi tạo ra một bộ phim nhờ vào chúng. Đó là “bộ ba” thể hiện bởi màu sắc xanh – vàng – đỏ, cá nhân – tình yêu – tập thể, ý chí chiến đấu – tình mẫu tử – sự đau đớn (cảm giá), “cửa giữa” là quan trọng nhất, nó giúp con người giảm sự đau đớn và tăng cường ý chí chiến đấu, hoặc nói cách khác thì tình mẫu tử giúp người mẹ vượt qua nỗi đau để tiếp tục chiến đấu vì con gái ở quê nhà. Hoặc bạn có thể liên hệ với 3 màu của đèn giao thông, xanh –  chạy nhanh, vàng – chạy chậm, đỏ – dừng lại, theo bạn thì màu gì giúp con người an toàn nhất? Hoặc mang ý nghĩa đó vào cuộc sống thì giúp ta đạt được hạnh phúc lớn nhất? Chậm! Chúng ta nên sống chậm lại!

Nhưng có vẻ như những con người trong phim này không quan tâm đến điều đó, không quan tâm đến bản chất của vùng màu vàng, thứ mà họ cần là vùng màu xanh, nếu họ quan tâm vùng màu vàng vì nó giúp giảm đau và tăng ý chí chiến đấu, mọi điều họ làm đều nhắm đến mục đích duy lợi. Trong thời chiến, họ biến con người thành công cụ chiến đấu, trong thời bình, họ biến con người thành công cụ phục vụ cộng đồng. Có nhớ trong review phim The Glory tôi nói xã hội đang biến đổi từ tính cá nhân sang tính cộng đồng? Như cách mà người ta sữ dụng bộ nhớ ký ức của vị nữ đội trưởng, trước đó cô ấy là chiến binh, sau này cô ấy là búp bê tình dục, đều tồi tệ như nhau cả, và cái sau còn tồi tệ hơn và vô nhân hơn cái trước.

Tiêu đề tôi ghi là “sự thoái hóa”, có vô số “ngôn ngữ điện ảnh” thể hiện điều đó. Vị chủ tịch tập đoàn và phiên bản lúc trẻ của ông ấy, khi ông ta còn trẻ thì dù sao ông ta còn tràn đầy sức sống và lý tưởng chiến đấu, tuy rằng giống như robot – khi phiên bản trẻ nhận ra hắn là robot, còn khi về già thì ông ấy lại uể oải như một nồi cơm điện – thứ mà ông ta đang châm biếm, hãy so sánh giá trị giữa robot và nồi cơm điện.

Hoặc về cô con gái, khi còn nhỏ, cô ấy rất đáng yêu, nhưng vài chục năm sau, cô ấy gần như trở thành vô cảm, điều thể hiện rõ nhất là việc thử nghiệm những phiên bản chiến đấu của người mẹ, các bạn nghĩ đó là AI? Không đâu, khi một ký ức được sao chép nguyên vẹn thì đó không phải là một AI dù rằng mọi thứ tạo nên “thân xác” là thuộc về AI, về mặt tâm hồn – cảm xúc thì cô ấy là con người. Sự phát triển của cô con gái giống như sự phát triển của tế bào ung thư, ban đầu nó ở phổi, sau đó nó lan rộng ra toàn bộ nội tạng.

Hoặc về người mẹ, vài chục năm trước thì cô ấy là một con người thật sự, phải lên đường chiến đấu vì con gái mình, nhưng sau đó, cô ấy bị xã hội biến thành một “con người” trong thân xác robot và tình mẫu tử cũng bị xóa bỏ bởi chính con gái mình, đoạn cuối phim là một chút nhỏ nhoi còn sót lại từ ký ức, đó là cái giá phải trả để được tự do. Cái xã hội khiến cho người mẹ phải rời xa con mình để cứu con mình, khiến cho đứa con phải xóa bỏ ký ức về mình để cứu mẹ mình, hoan hô! Xã hội loài người đang phát triển vượt bậc!

Bài viết đến đây có lẽ đủ để bạn hiểu được thông điệp của bộ phim, giờ thì tôi bàn đến một số chuyện ngoài lề một chút. Phải nói rằng điện ảnh Hàn quốc đang phát triển rất tốt và rất nhanh, trước khi tiếp thu những ưu điểm của nền điện ảnh phương tây thì họ đã là cao thủ về những phim thuộc thể loại tình cảm gia đình, giờ thì họ kết hợp cả 2 loại ưu thế đó với nhau để tạo ra một bộ phim như thế này, vừa thể hiện được thứ mà phương tây đang thiếu, vừa thể hiện được thông điệp mang tính phổ quát và toàn cầu, họ lại không thiếu nhân tài có nhận thức cao, sức sống “trẻ” đầy sáng tạo chứ không già cỗi như phương tây, họ lại không yếu về tiền bạc – thật ra thì tiền bạc chỉ là vấn đề phụ, chỉ cần có kịch bản tốt thì phương tây hoàn toàn có thể đổ tiền cho họ làm phim.

Tôi nghĩ không sớm thì muộn thì điện ảnh Hàn có thể vượt mặt điện ảnh kiểu Mỹ đang trên đà đi xuống, tôi nói “vượt mặt” là ở nội dung phim trên diện rộng và sự sáng tạo, đặt biệt nhất là cái mà phương tây đã đánh mất từ lâu – cảm xúc của một con người hoặc tình cảm giữa người với người, ý tôi nói là thứ cảm xúc chân thật và trực quan mà chúng ta thường thấy trong các nền điện ảnh châu Á như Ấn – Hàn – Đài Loan – Việt Nam, còn những cảm xúc của phương tây có thể mang chiều sâu và tính triết lý rất cao nhưng nó không phải là tính hiện sinh thật sự, như vài bài viết tôi đã nói, phương tây là ông tổ của triết học hiện sinh nhưng họ sống không hiện sinh chút nào, trong khi phương đông chả hiểu cóc khô gì về hiện sinh nhưng họ sống rất hiện sinh, điều đó khá buồn cười.

Tôi nói bộ phim này “khá hay” là bởi vì nó còn thiếu một thứ vô cùng quan trọng trong thế giới ngày nay, đó là tính “chữa lành”, phim chỉ đưa ra bộ mặt u tối của xã hội loài người – một bệnh kinh niên của điện ảnh phương tây, các phim của phương tây toàn gắn liền với bệnh tật – chết chóc – giết người hàng loạt – kinh dị – chặt chém – hư thai – ấu dâm – cưỡng hiếp – vô cảm – bắc cóc trẻ em – chiến tranh, giờ thì kể cả phim hoạt hình cũng bị “hắc” hóa. Nếu điện ảnh Việt muốn phát triển thì nên bắt chước điện ảnh Hàn trong cách họ vận dụng “ngôn ngữ điện ảnh” cùng thông điệp phổ quát của phương tây, và những tình cảm / tình yêu / sức sống / sự tươi trẻ của văn hóa phương đông chưa bị đánh mất, cuối cùng kết hợp với tính “chữa lành” chứ đừng “hắc” hóa thì sẽ thành công.

Những ưu điểm mà tôi vừa liệt kê bạn có thể tìm ở đâu? Ngay trên website Chí Blog này, đọc và nghiên cứu kỹ các bài viết của tôi, tôi viết cực kỳ dễ hiểu luôn, chỉ cần đọc và vận dụng vào phim của bạn. Tôi có rất nhiều ý tưởng về điện ảnh muốn viết ra, nhưng tôi rất cần sự giúp đỡ của các bạn, ví như tích cực chia sẻ bài viết hoặc giới thiệu nhiều người biết Chí Blog, hoặc “cứu tế” – cái này thực tế nhất hen. Tôi không biết là các bạn có thấy rất nhiều trang review phim có chất lượng trên mạng đang chết dần không? Rồi các bạn có bao giờ thử so sánh bài viết trên Chí Blog với các trang review phim ở nước ngoài chưa? Hãy thử làm việc đó! Mấy thứ còn tồn tại phần lớn toàn là tầm xàm bá láp, hãy nghĩ về những gì tôi nói nhé! Cảm ơn các bạn đã đọc bài!

OCB – ngân hàng phương đông, tk: 0003100008898001, NGUYỄN MINH CHÍ, chi nhánh Thủ Đức. Hoặc: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526

Review phim hoạt hình Wall-E (2008): sự tiến hóa … ngược

Review phim The Glory (series 2022): báo thù hay đòi công lý thật?

Review phim Squid Game: thức ăn của con mực hệ thống

Review phim Oblivion: thì ra trái đất diệt vong là do UFO!

Review phân tích phim Ex Machina: thông minh hay khôn lỏi?

Review ý nghĩa phim Edge of Tomorrow: hòa bình cho ngày mai

Review phim Bicentennial Man – Người 200 Tuổi: giá trị của một con người

Facebook Comments

About Author

Minh Chí

Bạn tôi góp ý là: nhiều người ở VN thích làm màu, nên tôi cần làm màu hơn thế. Cho nên các bạn cứ nghĩ tôi rất "đỉnh" là được!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Next Post

Review phim Triangle of Sadness: thượng lưu – hệ thống – bình dân

T6 Th1 27 , 2023
Triangle of Sadness (2022) là phim trào lộng xã hội rất thú vị, nên đoạt giải Cành Cọ Vàng, Chí Blog – “website duy nhất siêu đa đa vũ trụ giải mã phim nghệ thuật” sẽ viết bài này như là cảm nhận hơn là review. IMDb 7.5 , bài […]

You May Like

Translate» English - Vietnamese