Review phim Dumbo: đôi cánh của tự do

(1k) Tôi vừa xem xong phim này, một bộ phim rất hay, nhưng khoan đã! … Đừng vì lời khen của tôi mà bạn đi xem rồi bảo là chả thấy hay tí nào, hay hoặc dở tùy vào bạn hiểu nó ra sao.

Một con voi thì không thể bay, vì nó quá nặng, chúng ta biết thế vì chúng ta chưa từng thấy một con voi bay, vì chúng ta từng học môn vật lý về lực hấp dẫn hoặc luật bảo toàn năng lượng, cùng hàng đống những thứ khác; tất cả đi đến một kết luận rằng một con voi thì không thể bay, vậy khi đó chúng ta có bao giờ nghĩ đến cái việc nhảm nhí là voi có thể bay? Thế một cọng lông vũ thì có thể bay không? Tất nhiên là có thể, vì chúng ta biết nó rất nhẹ, một cơn gió sẽ đưa nó bay vút lên cao.

Thật may cho voi con Dumbo là chưa từng học qua môn vật lý, nó cũng chưa từng biết là voi thì không thể bay, sau khi sinh ra một thời gian, điều mà nó nhìn thấy là lông vũ đã bay lên, thế là nó nghĩ rằng chỉ cần giữ lấy lông vũ thì nó sẽ bay lên được bằng đôi tai to lớn của mình, đôi tai vỗ như đôi cánh của những con chim, nó cũng chả biết rằng tai không phải là cánh, và quả thật Dumbo đã bay lên bằng đôi “cánh” tai, điều đó kỳ diệu biết bao. Tôi thích thể loại phim hoạt hình hoặc những câu chuyện cho thiếu nhi là vì thế, hàm ý ẩn sau câu chuyện. Cọng lông vũ là biểu tượng cho niềm tin, nó rất nhẹ, nhưng chỉ cần có chút niềm tin như vậy thôi là có thể làm được tất cả mọi thứ, trong kinh thánh cũng có một câu tương tự như vậy.

Dumbo là một voi con quái dị có đôi tai lớn, vì nó không giống những con voi khác, nếu nói như cách con người thì nó chính là quái thai, với đồng loại thì nó là thứ đáng bị xa lánh và chê cười, nhưng ta lại thấy rằng, chính thứ quái dị ấy khiến cho nó có thể bay, khiến nó vượt qua vô số đồng loại của mình. Lại thêm một hàm ý, không cần cảm thấy mình thua sút người khác khi mình quá khác biệt với họ, biết đâu chính điều đó lại khiến mình có thể “bay” cao và xa hơn họ. Việc Dumbo có thể trở thành voi con kỳ diệu thì không chỉ dựa vào sự “ngây thơ” và niềm tin của nó, mà nó còn cần đến một thứ rất quan trọng khác, đó là tình yêu thương của mẹ, chính tình yêu thương này đã bảo vệ nó trước những nguy hiểm hoặc sự xa lánh, chính tình yêu của mẹ khuyến khích nó tin vào chính nó. Nếu bạn xem phim, hãy ghi nhớ cảnh voi mẹ khi bị nhốt trong lồng sắt, lúc đang mang thai; voi mẹ nhìn qua song sắt, hướng về những cánh chim đang bay, “bà mẹ” đang mơ con của mình cũng có được đôi cánh như thế, một đôi cánh của tự do. Sau đó thì Dumbo ra đời.

Voi không thể bay, nếu nó có thể bay, đó là điều vô cùng kỳ diệu, nhưng hãy nhìn cách mà con người nhìn Dumbo, họ chỉ kinh ngạc và thú vị, họ xem đó là một trò xiếc, một thú vui. Khi xem cảnh ấy thì tôi thấy một nỗi buồn sâu sắc trong tim, cái sự kỳ diệu chỉ đáng để giải trí đối với họ. Sau đó họ nghĩ mọi cách để biến điều kỳ diệu ấy thành thứ để kiếm tiền, mĩa mai thật. Họ mang Dumbo đến một nơi rộng lớn hơn để biểu diễn, giờ thì Dumbo không chỉ bay một mình, mà nó trở thành thú cưỡi cho kẻ khác; bởi sự tham lam của con người, điều kỳ diệu khiến Dumbo mang vào thêm một tầng “xiềng xích”, còn cái khu vui chơi rộng lớn và hoành tráng kia thì mang lại lợi ích gì cho nó đâu, đó chỉ đơn giản thay một nhà tù nhỏ thành một nhà tù mới rộng hơn. Giờ hãy nhìn chúng ta, chuyển từ nhà nhỏ sang nhà lớn, từ một nhân viên lên trưởng phòng hoặc giám đốc, có lẽ cuộc sống sẽ sung sướng hơn đấy, nhưng phải chăng gánh nặng mà ta phải mang vách ngày một lớn hơn? Tôi không chống lại sự cố gắng đạt được thành công, nhưng hãy cẩn thận, đừng để những thứ ấy trở thành những nhà tù vây kín bạn và khiến bạn chẳng bao giờ đạt được tự do.

Cuối cùng thì … thứ gì được xây chỉ bằng lòng tham cũng sẽ phải sụp đổ, dù nó có hoành tráng đến thế nào đi nữa, đơn giản vì nó không được dựng nên trên một cái nền vững chắc – tình yêu thương. Xây một thứ bằng lợi ích, khi lợi ích không còn thì nó cũng sẽ lung lay. Tình yêu thương chính là thứ gắn kết con người lại với nhau, tình yêu thương khiến con người cảm thấy tự do và hạnh phúc, dù phải đối mặt với khó khăn gian khổ. Khó khăn, gian khổ, nỗi đau … là bước đường cần có để nhận ra chính mình, khả năng của mình; khi ta nhận ra chính ta, ta không còn cần một biểu tượng mới có thể “bay” đến tự do, vì chính ta đã là một minh chứng cho tự do rồi vậy.

Để xã hội tốt đẹp hơn – Hãy ủng hộ tài chính Chí Blog:

Hàng thánghttps://www.patreon.com/chi_blog_movie_reviews

Paypalhttps://www.paypal.com/paypalme/nguyenminhchi2806

Bank – Người nhận: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526

Ví momo:

Top 120 Best review phim ý nghĩa trên Chí Blog

Hành Trình của Moana: giải cứu thế giới
Alita Thiên Thần Chiến Binh – Alita: Battle Angel: công nghệ “thất truyền”
Wall-E (2008): sự tiến hóa … ngược
Toy Story 4 (2019): khi cả thế giới cùng một mục đích

………
Điều tôi không thích ở bộ phim này là cách lồng tiếng, các lời được dịch ra tiếng Việt, tiếng thì không tự nhiên, phần dịch thì làm mất đi cái tính cách mà trẻ con nên có.

Facebook Comments

About Author

Minh Chí

Bạn tôi góp ý là: nhiều người ở VN thích làm màu, nên tôi cần làm màu hơn thế. Cho nên các bạn cứ nghĩ tôi rất "đỉnh" là được!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Next Post

Review sách Sếu Đầu Mùa - Chinghiz Aitmatov: trong lành như sương buổi mai

T2 Th4 8 , 2019
Tôi không thích các nhà văn trong nền văn học của Liên Bang Xô Viết, tuy vậy vẫn có 2 ngoại lệ, một là Maksim Gorky, tôi chỉ đọc các truyện dành cho thiếu nhi, hai là Chinghiz Aitmatov, gần gũi thiên nhiên. Một tác phẩm chỉ có giá trị […]

You May Like

Translate» English - Vietnamese