Khi nhìn vào sự phát triển, mọi người chỉ thấy được vẻ ngoài hoa lệ của nó, rất ít người hoặc không ai biết cái giá phải trả là lớn như thế nào. Nếu bạn biết được điều đó, bạn sẽ tự hỏi là nó có tương xứng hay không? Bán cảm xúc để mua sự phát triển? Để được gì? Những tiện nghi vật chất trong một gia đình không có tình yêu, hay sự cô đơn trong một xã hội vô cảm. Sau phim Shoplifters thì Nobody Knows – Dare mo shiranai (2004) là phim mà tôi thích, IMDb 8.1 – số điểm rất cao đối với phim Nhật do con người diễn xuất.
Phim kể về một người mẹ trẻ có 4 đứa con, họ phải sống trong một căn phòng chật hẹp. Nửa đầu phim là câu chuyện đẹp, nửa sau phim là câu chuyện buồn.
Nếu bạn biết nhiều hơn một tí về cách mà xã hội chúng ta đang vận hành, bạn có thể khóc khi phim vừa chiếu được vài phút. Ví như một người mẹ phải giấu những đứa con của cô ở trong vali, vì nếu người khác biết được thì họ sẽ lấy mất chúng. Những đứa trẻ trở thành thứ bị căm ghét, trong khi những con chó lại được mọi người yêu thương và chiều chuộng. Chúng ta đang sống trong thời đại mà giá trị của con người thua cả chó và mèo.
Nếu bạn chú ý, bạn sẽ nhận ra rằng ngoài những đứa trẻ trong căn phòng đó, bạn sẽ không thấy bất cứ đứa trẻ nào khác trên những con đường. Thành phố có vẻ như chỉ có thanh niên, người già, và chó. Akira – cậu bé 12 tuổi là đứa trẻ duy nhất đã qua lại trên phố. Người mẹ đang ở đâu? Cô ấy phải đi làm kiếm tiền, mặc dù yêu thương các con của cô, nhưng cô ấy còn quá trẻ để có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề đó. Càng ngày thì cô càng xa những đứa con, cô muốn theo đuổi ước mơ, muốn có được tình yêu. Cuối cùng thì những đứa trẻ đã bị bỏ lại.
Vậy cha của những đứa trẻ đó thì sao? Họ là ai? Cha của Akira là ai đó làm trong sân bay. Cha của Kyoko là ai đó trong giới nghệ sĩ. Cha của Shigeru hoặc Yuki có thể là những người nổi tiếng. Mỗi người trong bọn họ đại diện cho những ước mơ không thành của người mẹ. Cô gái cứ chạy theo mộng tưởng, sau mỗi thất bại là một đứa trẻ được ra đời. Đó là mộng tưởng, hay là sự lừa dối và sự vô trách nhiệm? Những người đàn ông thành công, họ tạo ra những đứa trẻ rồi vứt bỏ chúng.
Khi không còn mẹ, Akira phải chăm sóc cho các em. Đó là một gánh nặng quá lớn dành cho một cậu bé 12 tuổi. Tại sao chúng ta lại buộc những đứa trẻ phải “trưởng thành” theo cách đó? Không có gì bất ngờ khi chúng ta thấy căn phòng biến thành một bãi rác, và sự việc trở nên tồi tệ hơn.
Tôi rất ấn tượng với vài cảnh trong phim, bóng của một cây khô trụi lá, những cây non mọc lên từ cống thoát nước hoặc len lỏi trong những kẽ hở, mặt đất không còn đất mà chỉ toàn là bê tông. Nếu không có bọn trẻ thì người ta xây dựng những công viên để làm gì? Công viên là dành cho con người dắt chó đi dạo? Ngày lễ Noel cũng không thấy bóng dáng của trẻ em, chỉ toàn thanh niên và người già.
Đối lập với thành phố hoa lệ nhưng lạnh lùng, chúng ta thấy được tình yêu thương và sự hồn nhiên của những đứa trẻ trong căn phòng. Bọn trẻ giống như những cây non mọc lên trong những ly mì bằng nhựa, dù không có nhiều đất, những cây non ấy vẫn cố gắng để sống. Nhưng những cây non có thể sống bao lâu? Dù trong phòng không còn nhiều nước để uống, Shigeru vẫn vô tư lấy nước để tưới cho những cây non. Đó là sự khác nhau lớn nhất giữa trẻ con và người lớn. Sự hồn nhiên đó đã mang Saki đến với căn phòng, mặc dù Saki sống trong một gia đình giàu sang.
Người lớn cũng có sự hồn nhiên của họ. Cô gái chủ nhà trọ rất hồn nhiên khi nhìn vào căn phòng bẩn thỉu của bọn trẻ. Ông chủ cửa hàng và người trên phố đã hồn nhiên khi thấy Akira ăn mặc rách rưới như người vô gia cư. Không ai thấy bọn trẻ biến công viên thành nơi sinh hoạt, không ai hỏi hoặc giúp đỡ khi Akira và Saki khiêng chiếc vali nặng đi ngược dòng người. Chỉ có những người nghèo là giúp bọn trẻ.
Còn những đứa trẻ khác đang ở đâu? Bọn trẻ đang chơi game trong những khu giải trí. Bạn có tự hỏi tại sao trẻ con ngày nay thường thích chơi game? Vì không ai chơi với chúng, vì cha mẹ chúng có ít tình yêu hơn những cái máy. Thế hệ của chúng ta thật lạ! Người lớn thì yêu chó, trẻ con thì yêu game.
Chí Blog có kịch bản phim điện ảnh, ai mua không?
Tôi thích văn hóa Mỹ, họ tạo ra những công viên rộng lớn, họ thích bóng chày và bóng bầu dục. Trong những công viên, gia đình có thể cắm trại, cha và con có thể chơi cùng nhau. Việc phát triển những môn thể thao đó cũng có tính mục đích, chúng đơn giản đối với mọi người khi dùng tay để chơi, không giống như bóng đá. Đó là lý do đời sống của người Mỹ mang nhiều sức sống hơn ở châu Âu hoặc ở Nhật.
Nếu có sự so sánh giữa các nước phát triển với nhau, quốc gia nào có dân số già, nó thể hiện quốc gia đó đang thiếu thốn tình yêu thương, và con người ở nơi đó đang sống trong sự ích kỷ. Quốc gia nào có nhiều trẻ con, nơi đó có tình yêu.
Khi xem phim, bạn sẽ thấy rất nhiều những nỗi đau khác. Khi không có tình yêu, những đứa trẻ nhỏ nhất sẽ chết trước. Khi đánh đổi tình yêu lấy sự phát triển, nó giống như đoàn tàu ở trên cao. Đứa trẻ không được ngồi trên đoàn tàu khi còn sống, nó sẽ được nằm trên đó khi đã chết. Cũng giống như những chiếc máy bay đang bay, chúng là những giấc mơ không thật, chúng được xây trên những nấm mồ của trẻ thơ. Đó là tôi chưa kể đến những đứa trẻ đã bị giết khi còn nằm trong bụng mẹ.
Nội dung phim không đại diện cho một xã hội hoàn toàn giống như vậy, nhưng đó là một xu hướng đang tồn tại mà không ai nhìn thấy và không ai biết. Sự phát triển là cần thiết, nhưng nó sẽ trở thành vô nghĩa nếu con người không còn trái tim, nó sẽ giống như một cây cổ thụ không còn sức sống và mục rỗng từ bên trong.
Tiện nghi vật chất không đại diện cho sự sống. Nếu các bạn còn nhớ, cách đây vài tháng, có hai mẹ con đã phải chết đói ở Seoul – thủ đô của Hàn Quốc. Họ đã chạy trốn từ bắc Hàn đến nam Hàn, họ từ bỏ địa ngục để đến thiên đường? Thiên đường không có tình yêu là thiên đường giả dối. Ai cũng biết sự ngu dốt mang lại cái chết, nhưng không ai biết là không tình yêu cũng mang đến cái chết; con người chết đói trong sự giàu sang. Chúng ta nên suy nghĩ về điều đó.
Cảm ơn các bạn đã đọc bài, nhớ chia sẽ bài viết và giới thiệu Chí Blog đến mọi người, và tích cực “cứu tế” để mình có thêm động lực viết bài nghen.
OCB – ngân hàng phương đông, tk: 0003100008898001, NGUYỄN MINH CHÍ, chi nhánh Thủ Đức. Hoặc: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526
…………..
Top 120 Best review phim ý nghĩa trên Chí Blog
Phim cùng chủ đề: Boyhood – 2014, Shoplifters – 2018, The Tree of Life – 2011, Loveless – 2017, Capernaum – 2018