Old (2021) là phim kinh dị huyền bí, Chí Blog là website độc nhất ở VN có thể giải mã tốt thể loại này. Phim Old được nhiều người mong đợi bởi ý tưởng độc đáo, nhưng sau đó họ khá thất vọng sau khi xem; điều này có phần đúng khi xét về mặt hình thức chưa thật sự hấp dẫn, tuy nhiên về mặt ý nghĩa thì phim rất độc đáo mà không phải ai cũng có thể nhận ra. IMDb 5.8 , bài viết tiết lộ nội dung phim.
Xem phim là để giải trí, vậy các bạn muốn sự giải trí đó ở đẳng cấp nào? Bình dân hay trí tuệ và nghệ thuật? Nếu là vế sau, hãy đọc bài trên Chí Blog và nhớ ủng hộ thực tế qua “ly cà phê”, nếu không các bài viết và website sẽ “chết”.
Ý nghĩa thông điệp truyền tải
Chúng ta lướt nhanh nội dung, phim kể về chuyến đi nghỉ dưỡng của nhiều gia đình, nhưng sự việc diễn ra lại là một tai họa, khi họ bị lừa vào một khu vực mà một ngày trôi qua tương đồng với vài chục năm, có nhiều bi kịch, nhiều cái chết, nhiều lỗi lầm, và nhiều sự thật được phơi bày.
Giờ chúng ta bắt đầu chuyến hành trình giải mã phim. Tôi nói rất nhiều lần rằng phim của phương tây luôn phản ánh hiện thực, vật liệu tạo nên cốt truyện được lấy từ nhiều nguồn như triết học, lịch sử, tôn giáo, chính trị, khoa học; phim này cũng vậy. Về thể loại kinh dị hoặc giật gân, nếu vài chục năm trước, kẻ sống sót sau cùng có thể là một cặp tình nhân hoặc đứa trẻ, thì ngày nay lại không phải vậy, đó là do xã hội đã biến đổi, bởi vì tình yêu và trẻ em đang “chết”.
Phim bắt đầu bằng cảnh 2 người đang ở trên bờ biển vào buổi chiều tà, cô gái Mỹ La Tinh tắm biển và chàng trai da đen ngồi nhìn. Về mặt lịch sử loài người, 2 nền văn minh đầu tiên xuất hiện ở đâu? Là ở châu Mỹ và châu Phi, nhưng văn minh châu Mỹ đã lụi tàn, di tích mà chúng ta thấy còn sót lại là người Maya; còn nếu xét theo duy truyền học, dân da trắng và da vàng đều có nguồn gốc từ châu Phi.
Thời gian là một chủ đề rất đặt biệt, bộ phim dùng nó để chúng ta thấy được và lướt qua nửa đời người chỉ trong một ngày, đó là những gì đang diễn ra trong thực tại của văn minh phương tây nói chung hoặc của từng người nói riêng. Vậy thực tại đó là gì?
Là con người ngày nay sống quá nhanh, nhanh đến nỗi họ không còn đủ thời gian để hiểu rõ về những gì đang diễn ra xung quanh. Hoặc nói cách khác, thời gian không tự nó trôi nhanh, chỉ là cách mà con người sống trong sự vô nghĩa khiến cuộc đời của họ chỉ giống như một ngày duy nhất.
Chỉ trong thoáng chốc, người phụ nữ già và con chó đã chết; trong thoáng chốc, 2 đứa trẻ lớn nhanh, chúng quan hệ tình dục và sinh con, trong khi tâm hồn của chúng vẫn là trẻ con; điều đó có giống trong thực tế ngày nay? Các thanh thiếu niên đến với nhau bởi tình dục, đứa trẻ có thể bị giết chết từ trong bụng mẹ bởi vì cha mẹ của nó còn quá trẻ để có thể gánh lấy trách nhiệm lớn lao đó, và giữa họ cũng không có một tình yêu sâu sắc và đủ lớn.
Một gia đình đang trên bờ vực sụp đổ, vợ chồng chuẩn bị ly hôn, người chồng mong muốn chuyến đi như một sự hàn gắn tình cảm gia đình, đó là một người chồng và là một người cha tuyệt vời. Chuyến đi vừa là một tai họa vừa là một cơ hội để giúp họ nhận ra nhiều thứ. Cả 2 người vẫn yêu nhau, nhưng người vợ đã ngoại tình, sự phản bội đó gặm nhấm lương tâm của người vợ, đó là mặt tinh thần. Về mặt thể xác thì sao? Bộ phim cụ thể hóa điều đó qua căn bệnh ung thư, theo thời gian, khối ung thư sẽ lớn dần nếu không được loại bỏ.
Thời gian có 2 mặt của nó, như chúng ta thấy trong phim, một vết thương sẽ lành lặn nhanh chóng, hoặc một khối u sẽ phát triển, một vết thương nhiễm trùng sẽ giết chết con người, tất cả đều mang tính ẩn dụ. Người chồng biết vợ ngoại tình, anh ấy đã tha thứ nhưng anh ấy không nói ra điều đó, người vợ cũng giấu kín nỗi đau, nếu họ thành thật với nhau thì tình cảm gia đình đã không rạng nứt, giống như khối u được loại bỏ sớm, và thời gian sẽ làm lành mọi vết thương trong quá khứ.
Gia đình thứ 2 là một gia đình không có tình yêu, người chồng là một bác sĩ lớn tuổi và thành đạt, người vợ là một cô gái trẻ xinh đẹp chuộng hình thức, kiểu mẫu về hôn nhân ngày nay. Một bác sĩ giải phẩu tim nhưng lại không có “trái tim”, anh ta có thể dùng dao để phẩu thuật, anh ta cũng dùng dao để giết người, con dao đâm thẳng vào trái tim người da đen.
Các bạn thấy đó, nghề nghiệp không nói lên điều gì cả, thứ quyết định cho hành động nằm ở tâm hồn, dù không có bất kỳ bằng chứng nào nhưng vị bác sĩ luôn nhận định anh chàng da đen là thủ phạm giết chết cô gái, sự phân biệt đó nằm trong tư tưởng, căn bệnh của tư tưởng, nó giống như vết nhiễm trùng đã giết chết anh ta, bởi con dao đã rỉ sét.
Chí Blog có kịch bản phim điện ảnh, ai mua không?
Còn người vợ thì sao? Đó không phải là một cô gái đẹp, vẻ đẹp của hình thức, của trang sức, vải vóc và mỹ phẩm, “bộ mặt thật” của cô ấy được thể hiện khi cô ấy chết trong hang tối, giống như con quái vật. Việc chọn diễn viên cho vai này cũng có sự sắp đặt, cô gái này gầy, ngực và mông đều kém, hoàn toàn đối lập với cô gái khỏa thân ở đầu phim, đó mới là một phụ nữ hấp dẫn – khi cô gái rũ bỏ mọi trang phục trên người. Như vậy cả người chồng và người vợ đều là biểu tượng của hình thức.
Phim này tồn tại một tình yêu duy nhất ở người chồng của gia đình đầu tiên, anh ấy biết vợ ngoại tình nhưng vẫn tha thứ, đến buổi chiều của ngày thứ 2, mắt anh ta bị lão hóa như sắp lòa nhưng vẫn cố gắng bảo vệ vợ và các con, anh ta là điều duy nhất khiến gia đình không sụp đổ cho đến giây phút cuối cùng, cả 4 thành viên luôn bên nhau. Nó tương phản với sự chia rẽ của gia đình thứ 2, người phụ nữ già với con chó, người chồng, người vợ, đứa con gái nhỏ, tất cả họ luôn tách rời nhau, mỗi người chết mỗi kiểu trong cô độc và đau đớn.
Còn 2 nhân vật phụ khác là cô gái da đen làm nghề bác sĩ tâm lý nhưng bị bệnh động kinh, còn người chồng châu á làm y tá lại thể hiện rất mờ nhạt và muốn làm anh hùng bơi qua biển, họ chết bởi căn bệnh và hành động dại dột của họ. Một người chuyên về chăm sóc tinh thần, một người chuyên về chăm sóc thể xác, nhưng hoàn toàn không vai trò gì đáng nói.
Nhiều người bảo rằng các nhân vật trong phim này thiếu chiều sâu, liên kết rời rạc, hành động loạn xạ. Xã hội ngày nay không phải cũng giống như vậy hay sao? Các thành viên trong gia đình thì chạy theo ý thích cá nhân, những thanh niên thì có tâm hồn của đứa trẻ chưa trưởng thành, những ai có nhiều kinh nghiệm sống khi nhìn vào xã hội sẽ thấy điều đó, đặt biệt là những comment trong các diễn đàn.
Ý nghĩa của kết phim
Con người ngày nay giống như những đứa trẻ, điều này thể hiện rất nhiều trong các bộ phim. Con người bị điều khiển, bị biến thành chuột bạch cho những thí nghiệm nhân danh lợi ích tập thể, bị lừa dối, cả nhóm người cứ nghe theo sự sắp đặt của nơi nghỉ dưỡng, họ không thấy tấm bảng cảnh báo nguy hiểm; một nơi “giết người” được ngụy trang thành khu du lịch mang đến “hạnh phúc”, đó là vẻ đẹp mang đến sự chết, bãi biển đó đẹp thật nhưng nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra nơi đó không có biểu hiện gì của sự sống.
Vùng biển chết được tách biệt với thế giới có sự sống bởi một vách đá dựng cao, người ta chỉ có thể vào bằng con đường hầm tối tăm nhưng không thể ra, không thể đi ngược trở lại, vì sao? Vì con đường đó không có sự sống, không có nước và ánh sáng, các bạn hiểu theo tính ẩn dụ nhé. Tôi nói ví dụ thế này, con đường hầm đó giống như người ta muốn một đứa trẻ bỗng nhiên trở thành người lớn với nhận thức trưởng thành, đó là điều không thể, đó là một khoản cách tinh thần.
Còn con đường thứ 2 được tạo nên bởi đám san hô, có nước và ánh sáng, đám san hô đã chết là một sự tiếp diễn của sự sống, nghĩa là ban đầu có những cây san hô còn sống và sống trong vùng biển của sự sống, chúng vươn dần vào vùng biển chết và ở nơi cuối cùng thì chúng đã chết, mặc dù chúng đã chết nhưng con đường mà chúng đi qua đã tạo ra một “đường ống” ngăn cản tác động của vùng biển chết.
Vậy con đường san hô đó là gì nhỉ? Là lịch sử loài người! Lịch sử loài người là con đường giúp con người tìm về với sự sống qua những cái chết, hoặc những sai lầm trong quá khứ, đó là kinh nghiệm sống. Mọi thứ vật chất sau khi chết đi sẽ trở thành cát bụi, nhưng loài san hô thân mềm sau khi chết sẽ hóa đá, thời gian cũng có thể biến chúng thành cát nhưng bởi vì sự sống vẫn tiếp diễn nên những cây san hô sống lại mọc lên trên những san hô chết, nó tạo ra một quần thể của sự sống.
Con đường của lịch sử hay con đường “san hô” đó không phải là không nguy hiểm khi con người quay trở lại, tôi lấy ví dụ, bạn quay về quá khứ, nhưng nửa chừng thì bạn mắc kẹt vào chủ nghĩa phát xít, vậy bạn chết chắc. Bạn chỉ sống khi dừng lại nơi có sự sống thật, cái này phụ thuộc vào cấp độ nhận thức hen.
Con đường san hô là biểu tượng cho lịch sử loài người hoặc lịch sử giống loài của trái đất, nghĩ theo hướng xuôi ngược đều được, hướng xuôi – loài san hô từ vùng biển chết (sự khởi nguyên) đã di chuyển dần đến vùng có sự sống, sau đó các sinh vật sinh ra và di chuyển lên đất liền, loài người hình thành, sau đó loài người lại đi qua đường hầm tối để tìm chết, rồi đi qua đường san hô để tìm sống, đó là 1 vòng tròn luân hồi và vòng lặp. Hướng ngược – loài người như đám san hô, từ vùng sống vươn đến vùng chết và kết thúc ở đó, chỉ có thể sống khi đi ngược trở về con đường cũ.
Về mặt văn hóa và chính trị, trong góc nhìn của người phương tây thì văn minh phương đông (châu Á) giống như là một trẻ – chính là cậu bé đưa lá thư; còn văn minh phương tây thì bị phân hóa thành 2 cực tả – hữu, thân xác của người trưởng thành nhưng tâm hồn thì vẫn còn con nít, 2 nhân vật đó là anh em, nghĩa là tình yêu đã biến mất, thuần túy chủ nghĩa cá nhân theo giới tính, hoặc thuần túy là sự kết hợp của CNTB với CNXH, hoặc chủ nghĩa cá nhân và chủ nghĩa tập thể, nhưng không đặt trên nền tảng tình yêu.
Nói cách khác, văn minh phương đông đi sau văn minh phương tây, nhưng cũng vì thế mà văn minh phương đông còn giữ được bí mật của sự sống. Lần nữa hình ảnh đứa trẻ đã được thể hiện, lần nữa tôi nhắc lại lời của Đức Jesus “ai muốn vào nước thiên đường thì phải giống như những đứa trẻ này”, 2 nhân vật trong phim khi chơi trò chơi của trẻ thơ mới mở lại bức thư của đứa trẻ châu Á.
Giờ thì sao? Bộ phim không đơn giản như chúng ta nghĩ? Tôi rất muốn viết những bài review thế này, nhưng khi nhìn vào thực tế thì thấy nản quá, ít người nhận ra giá trị của nó và thật sự hành động để giúp website phát triển.
Cảm ơn các bạn đã đọc bài, nhớ chia sẽ bài viết và giới thiệu Chí Blog đến mọi người, và tích cực “cứu tế” để mình có thêm động lực viết bài nghen.
OCB – ngân hàng phương đông, tk: 0003100008898001, NGUYỄN MINH CHÍ, chi nhánh Thủ Đức. Hoặc: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526
Top 120 Best review phim ý nghĩa trên Chí Blog
Review phim Elephant: bản giao hưởng sự giận dữ của voi
Review phim Blow the Man Down: thổi bay người đàn ông
Review phim The Empty Man: thêm lần nữa, khán giả bị lừa
Review phim The Descent: chuẩn mực của kinh dị – nghệ thuật
Cuộc sống khó khăn, mọi người còn phải lo cho cái bụng thì ít người nghĩ đến chuyện đẩy nhận thức của họ đến tầm các triết gia lắm đặc biệt là khi họ xem phim là để giải trí. Cho nên để tác động được đến họ, trước tiên bạn phải thông cảm và hiểu cho họ, còn nếu mãi xem mình hơn họ và phải dạy đời họ thì bạn sẽ mãi là người cô đơn thôi vì không ai thích bị dạy đời cả. Nếu đã hiểu sâu sắc đời và con người thì bạn nên là người rộng lòng thông cảm và yêu thương. Mình nhận ra cái bạn cần thay đổi không phải là nội dung bạn viết mà là tâm thế và cách tiếp cận. Nếu đã xác định là truyền bá tư tưởng thì hãy lấy đó làm niềm vui dù được hay không được hỗ trợ, nếu đã xác định là bản thân đã đi con đường ít ai quan tâm thì đừng buồn và than thở vì tâm lý chung của con người khi đọc những bài viết phân tích như của bạn không thích bị lây cảm xúc tiêu cực. Bạn cũng nên đổi cách xưng hô ở bài viết đừng dùng “tôi” vì nó sẽ khiến tạo cảm giác bạn ở bề trên đang dạy đời hoặc là một người đang cay cú hoặc xù lông nhím sẵn sàng công kích sâu cay chỉ trích cuộc đời, đọc sẽ thấy nặng nề thêm. Bạn viết theo kiểu phân tích là ok nhưng hãy để giọng điệu bớt phần cá nhân và chua chát lại. Hãy viết như thể bạn đang viết một cuốn sách ấy, tập trung vào lập luận, dẫn dắt hơn là giọng điệu cá nhân. Cá nhân mình đọc bài của bạn xong nặng nề quá và có vẻ tiêu cực quá và cũng cảm giác bị dạy đời nữa. Mình nghĩ, đời còn nhiều người chẳng mấy khi xem phim nghệ thuật hay hiểu phim nghệ thuật và họ vẫn đang đóng góp xây dựng và góp phần giúp thế giới tốt đẹp hơn dù những tác động của họ có thể rất nhỏ và suy nghĩ của họ của họ không cao siêu đến tầm cỡ triết gia. Một lần nữa, bạn nên xem lại cách bạn viết bài. Mình thấy những cuốn sách của giáo sư Đặng Hoàng Giang rất hay và bán rất chạy hoặc những cuốn của Nguyễn Tường Bách cũng được quan tâm rất nhiều. Sao bạn không thử đọc của họ để xem bạn có thể học hỏi được gì cho các bài bạn viết sắp tới. Biết đâu sau này những bài bạn viết có thể gom lại để xuất bản thành sách bán chạy như kiểu các bài viết của Phạm Lữ Ân với cuốn Nếu biết trăm năm là hữu hạn ấy.
Cảm ơn bạn đã góp ý, thật ra thì … tôi không nghĩ mình hơn ai, nhưng hãy nhìn vào cách mà xã hội chúng ta đang vận hành, xu hướng mà thế giới này đang đi, cứ như là trò đùa vậy, tôi chỉ muốn nói về sự thật, không tránh né, tôi không thích văn hóa Á Đông lắm, thích nói giảm nói tránh, còn việc sâu cay, ồ! rất nhiều bộ phim của phương Tây còn sâu cay gấp trăm lần, cách làm của người Á Đông kiểu như “phía trước là vực thẳm đấy, bé cưng, quay lại đi, kẹo nè!”, đó là một cách mĩa mai, nhưng cách mà chúng ta đang dùng thì thật sự giống như vậy. Có lẽ bạn nghĩ tôi tự cao tự đại, không phải đâu, tiếp tục đọc thêm nhiều bài khác của tôi đi, bạn sẽ hiểu là tôi khác với cách mà bạn cảm nhận về tôi trong những bài viết đầu tiên mà bạn đọc, nhiều người cũng nghĩ giống bạn và cũng đưa ra nhận định như bạn, nhưng khi đọc nhiều hơn thì họ đã nghĩ khác, và bạn cũng sẽ nghĩ khác, nhưng phần đông con người ngày nay không đủ kiên nhẫn để hiểu sâu về một điều gì đó, vì họ được xh này chìu chuộng quen rồi, chìu chuộng họ để nuốt trọn họ, trong cách mà tôi viết, đó là sự thật, và ngày nào đó bạn sẽ cảm nhận được rất rõ điều đó, à cảm nhận chua chát về cuộc đời là một lẽ, yêu đời và yêu người là một lẽ, đôi khi sự chua chát được gắn liền với sự yêu thương, vì yêu thương nên mới thất vọng hihi. À! Mà nếu bài có ích thì cứ đọc, còn nhân cách tôi có ảnh hưởng gì đâu.
Thêm một góp ý nho nhỏ: bạn nên coi bộ phim Don’t Look Up vừa ra của Netflix, nó thể hiện chính xác những gì tôi vừa trả lời bạn, khi một sao chổi sắp đâm vào trái đất, 2 nhà khoa học cảnh báo, nhưng bạn biết họ bị nói gì không? “Anh chị nên học cách làm truyền thông!”. Đó là một phim hài thú vị về ngày tận thế, có hàng biết bao sự châm biếm trong đó, và tôi cảm thấy mình bất lực như họ. Kể cả The Matrix 4 cũng thể hiện điều đó, chỉ là nó thể hiện ở cấp độ sâu hơn thôi.
Chắc Chí hiểu nhầm ý của mình, mình không hề có ý chỉ trích gì về nhân cách của bạn cả. Mình đang góp ý xây dựng thôi. Việc bỏ tâm huyết ra viết dù biết là không mấy ai đọc cho thấy bạn là một người rất có tâm. Tuy nhiên, ở cuộc sống, tốt thôi chưa đủ mà còn phải biết khéo léo. Việc khéo léo không liên quan gì đến việc nói thẳng nói thật và khéo léo không có nghĩa là nói giảm nói tránh nói quanh co. Trong một bài viết của bạn, thay vì viết rằng “tôi không có rảnh nói sâu về vấn đề này” thì bạn hoàn toàn có thể viết “cho phép tôi không nói sâu về vấn đề này” hoặc “tôi nghĩ tôi không cần phải nói sâu về vấn đề này nữa”. Vẫn là một ý thể hiện rõ quan điểm là của bạn là không muốn bàn về vấn đề đó nhưng bạn không khơi lên sự khó chịu nơi người đọc. Khi bạn đang làm cầu nối cho cái thẩm mỹ, cái lý tưởng và cái tốt đẹp thì bạn phải học cách truyền đạt. Nếu đã biết con người ngày nay như những đứa trẻ thì có phải bạn mới là người cần phải lựa lời nói cho họ nghe không. Những vĩ nhân như Chúa và Phật hay nhà văn họ cũng phải lựa cách truyền đạt đấy thôi. Đến cả phim ảnh còn phải ẩn dụ đấy thôi. Bạn không thể lấy tình yêu ra để biện minh cho sự chua chát theo kiểu “thương thì cho roi cho vọt”. Bạn nhìn xem, gần đây bao nhiêu vụ tự tử của các em học sinh gia đình điều kiện khá giả chỉ có việc ăn với học xảy ra. Nguyên nhân là vì họ không bạo lực thể xác nhưng bạo lực tinh thần bằng ngôn từ. Khi chuyện này được đem ra để bàn luận thì hầu hết phụ huynh đều trách những đứa trẻ là yếu đuối, họ ngày xưa vất vả khó nhọc mà có tự tử đâu. Nhưng chỉ có mỗi chú Đặng Hoàng Giang (tác giả của Đại Dương Đen) là có cái sự bao dung rộng lượng nói là xã hội đang thờ ơ với cảm xúc và tâm lý của trẻ dẫn đến sự gia tăng bệnh trầm cảm cái mà xã hội hiện tại chưa có cái nhìn nghiêm túc về nó. Bạn không phải là người duy nhất nhìn thấy sự thật về bản chất động vật, trẻ con của con người, bản chất của xã hội, thế giới, chiến tranh, kinh tế, môi trường, sự mê muội tả hữu với khoa học, tôn giáo hay những hiểm họa lớn hơn ngoài vũ trụ. Nhưng đóng góp thiết thực và tạo được sự lan tỏa cần phải dựa trên nhận thức hiện tại của số đông bằng giáo dục trực tiếp hoặc gián tiếp qua sách, báo và các công trình nghiên cứu nói thẳng nói thật theo ngôn ngữ mà số đông đều tiếp nhận được chứ không phải qua ngôn ngữ ẩn dụ. Mình cũng thấy Ma Trận 4 thú vị vì nó mỉa mai thẳng sự mê muội của con người nhưng cá nhân mình cũng là một người xem nhiều và cảm thấy ngày càng chán với sự phân cực rõ của phim ảnh phương Tây. Một là quá ẩn dụ mà toàn ẩn dụ những cái lớn lao trong những cái rất giản dị bình thường nên khi xem rất nhức đầu. Hai là quá vắt sữa các thương hiệu cũ hoặc để các yếu tố kỹ xảo hoặc ly kỳ lấn át việc phát triển câu chuyện và nhân vật. Cuối cùng thì ngồi một chỗ mà phê phán thì không thay đổi được gì. Nếu đã có trí tuệ, có tâm và tầm thì hãy dùng nó mà tạo ra những gì mang tính cách mạng thay đổi. Khả năng đến đâu làm đến đó. Có thể hiện tại bạn chỉ đang là viết phê bình và sức bạn chỉ có thể viết phê bình thì cũng được. Nhỏ nhưng có giá trị thì cần thời gian để lan tỏa thành cái lớn nhưng muốn nó dễ lan tỏa thì bạn cũng phải chú ý làm sao để nó lan tỏa được thuận lợi. Đừng để những cái mà bạn cho là nhỏ là cá tính là cái chất của bạn thành điểm mù và rào cản cho những gì tốt đẹp mà bạn đang muốn lan tỏa. Khi bạn đã lan tỏa được đến với số đông thì tự dưng tiền sẽ đến và bạn cũng không cần phải nhắc họ hỗ trợ đâu. Chúc bạn thành công.
Ối trời, đây mới là dạy đời nè, tôi chỉ bộc lộ cảm xúc cá nhân có 1 câu và không phải bài nào cũng vậy, và bạn đọc khó chịu rồi viết 1 bài để dạy đời tôi, tôi biết tầm nhận thức tôi ở điểm nào và của bạn ở điểm nào, vì tôi gặp nhiều người như bạn rồi, còn bạn thì lại không biết cả 2, nên bạn không cần vào dạy tôi điều đó hihi. Còn vấn đề tự tử, bạn nên vào đọc bài review phim The Empty Man của tôi để hiểu thêm hen, lời thật mất lòng. Dù sao cũng cảm ơn vì sự góp ý của bạn.
Hồi ra phim thấy bạn bè chê thậm tệ nên ko xem. Nay lướt netflix thì đc đề xuất nên mở ra xem. Thực sự phim ko tệ, ý tưởng mới lại, có nhiều ẩn ý sâu xa. Nhưng vì tình huống và diễn xuất trong phim khá khiên cưỡng, Có chế lão hóa cũng chưa thuyết phục nên làm cho giá trị của phim bị giảm sút
phim này chỉ ở mức độ khá chứ chưa thực sự hay, còn việc bị chê thậm tệ thì … là do phần lớn khán giả đọc tin tức VN, mà tin tức VN thường sao chép lại tin tức của nước ngoài, mà các bình luận viên của nước ngoài cũng thường thôi (không phải ai cũng có nhận thức hoặc hiểu biết sâu về điện ảnh), cho nên đám đông chủ yếu là hùa theo. Còn vấn đề về diễn xuất gượng gạo, cái này cũng tương đối bất lực, vì như tôi nói trong bài, thời gian trôi quá nhanh, nó tạo ra sự hỗn loạn, nếu phim này tạo thành một series và dàn trải ra thì cảm xúc có thể chuyển biến từ từ và không gượng nữa. Cảm ơn bạn đọc bài và bình luận!