Review phim Hawa (2022): đời không như là mơ, nhưng …

Hawa (2022) là phim chính kịch Pháp, kể về cô bé “da đen” muốn nhận vợ của cựu tổng thống Obama làm mẹ nuôi, nhưng điều đó liệu có dễ dàng? Chí Blog – “website duy nhất vũ trụ lượng tử giải mã phim nghệ thuật” sẽ phân tích ý nghĩa của phim, dù rằng nó cũng thuộc loại dễ hiểu. IMDb 4.9 – nhiều người không thích phim này nhỉ? Thật ra thì họ không thích tính cách cô bé “da đen” trong phim, nhưng với tôi thì phim này đáng để review, bài viết tiết lộ nội dung phim.

Ý nghĩa thông điệp truyền tải

Bạn có biết tại sao tôi bảo rằng Hawa là cô bé “da đen”? Vì cô ấy quả thật là người da đen nhưng bị bệnh bạch tạng nên giống người da trắng, và tại sao kịch bản phim lại tạo ra một nhân vật như vậy? Bởi vì màu da chính là “ngôn ngữ điện ảnh” trong phim, thứ “ngôn ngữ” này nói về điều gì? Khi thể hiện màu da, nếu là da trắng tóc vàng thì nó thể hiện tính cá nhân hoặc “cánh hữu”, nếu là da màu (đen, nâu, vàng) thì nó thể hiện tính tập thể hoặc “cánh tả”; cái “ngôn ngữ” này xuất phát từ việc người châu Âu tự hào họ là dân tộc “thượng đẳng”, tính ra thì điều đó cũng có lý do của nó, nói như vậy không phải tôi ủng hộ cho cái nhận định này, mà vì chúng ta phải công nhận rằng nền văn minh thế giới quả thật phát triển từ châu Âu.

Bàn xa hơn một tí về cái gọi là “thượng đẳng”, các thứ như triết học – khoa học – tôn giáo phần lớn đều có xuất phát điểm là ở nơi giao nhau của 3 châu lục Âu – Á – Phi, nhưng theo thời gian thì nó được dịch chuyển dần trến trung tâm châu Âu, thế là nền văn minh của họ vượt lên trên các châu lục khác, nó mang đến cho họ sự tự hào, nhưng vì sự tự hào thái quá nên chuyển biến thành một thứ chủ nghĩa dân tộc mang tính cực đoan, tính ra thì mọi dân tộc đều tự tạo cho chính nó cái sự cực đoan này, người Việt tự hào là người Việt, người Nhật, TQ hay Nga … đều thế cả. Chủ nghĩa dân tộc có tác dụng gìn giữ bản sắc của chính nó, chống lại sự đồng hóa từ nền văn hóa khác, nhưng nếu nó quá cực đoan, nó sẽ trở thành rào cản cho sự phát triển.

Chí Blog có kịch bản phim điện ảnh, ai mua không?

Trở lại phim, Hawa là một cô bé “da đen” như bị bạch tạng nên trở thành “da trắng”, hàm ý về thế hệ trẻ của người “da màu” đang sống ở châu Âu nói riêng hoặc trên thế giới nói chung đang bị nền văn hóa châu Âu ảnh hưởng vô cùng sâu sắc, chính vì thế, tính cách của Hawa trở nên rất khác biệt so với người bà hoặc những người da đen khác, khuyết điểm là cô bé khá ích kỷ, ưu điểm là cô bé rất mạnh mẽ trong việc quyết tâm thực hiện ước mơ của mình, bởi vì người bà sắp chết, cô bé muốn trở thành con nuôi của cựu đệ nhất phu nhân Mỹ – là một phụ nữ da đen thành công.

Những bộ phim của phương tây hay ở chỗ khi họ mô tả về vấn đề gì đó, thì nó đều mang tính 2 chiều, ví như khi nói về người da đen, đó là những dân tộc có nhiều vẻ đẹp và chiều sâu văn hóa nhưng khuyết điểm của họ là không biết tranh đấu để vươn lên, còn cái văn hóa phương tây nó khuyến khích con người theo đuổi ước mơ, chỉ có điều một nửa trong sự khuyến khích đó là sự dối trá, mang tính đạo đức giả.

Điều này thể hiện qua chuyến phiêu lưu của Hawa khi cô bé muốn gặp gỡ người “mẹ nuôi” của mộng tưởng, mọi con đường đều bị ngăn trở, những thông tin hoạt động của vị “mẹ nuôi” này được thể hiện trên TV phần lớn là kịch bản, ví như việc gặp các bệnh nhân nhỏ tuổi ở bệnh viện; hoặc lời mời dự tiệc dành cho một ca sĩ da đen cho chương trình từ thiện, nhưng khi biết giọng hát của cô này đang “đi xuống” thì họ sẵn sàng “đá” cô ấy ra khỏi chương trình.

Xét về bản chất thì Hawa và vị cựu đệ nhất phu nhân là như nhau, sự thành công của bà này là thật, nhưng nó cũng không thật sự đẹp đẽ như cách mà truyền thông mô tả khiến cho Hawa (và nhiều người khác nữa) si mê và muốn nhận làm “mẹ nuôi”. Tuy nhiên cái sự “đẹp đẽ” đó lại có tính thúc đẩy con người quyết tâm theo đuổi lý tưởng của những người tin vào nó, giống như câu chuyện về vị phi hành gia người Pháp, khi còn bé, anh ấy tin rằng người thân đã mất đang ở trên thiên đường, nên ước mơ của anh ấy là được bay lên bầu trời để gặp lại họ, nhờ đó mà anh ấy trở thành phi hành gia.

Nếu bạn từng đọc qua Nhà Giả Kim thì ý nghĩa phim này phần nào tương tự như vậy, kho tàng mà bạn tin tưởng sẽ ở một nơi xa nào đó, để đạt được kho tàng trong mộng tưởng thì bạn phải lên đường để tìm kiếm nó, chuyến hành trình sẽ giúp bạn trưởng thành hơn – đây mới là kho tàng thật sự, và sau đó bạn sẽ nhận ra nhiều kho tàng khác đang ở bên cạnh mình, ví như cậu bạn của Hawa đã cố hết sức để giúp cô bé gặp gỡ vị cựu đệ nhất phu nhân Mỹ, hoặc những người tốt như cô ca sĩ nọ, hoặc bà chủ tiệm tạp hóa gần nhà.

Trong phim có một biểu tượng khá quan trọng, đó là cặp kính cận của Hawa, nó tượng trưng cho quyết tâm thực hiện mộng tưởng của cô bé và sự giúp đỡ của những người tốt mà cô bé gặp gỡ. Khi không có cặp kính, Hawa nhìn mọi thứ đều trở nên mơ hồ, như sự lý tưởng hóa mà truyền thông đã vẽ nên, nhưng khi có cặp kính, Hawa nhìn mọi thứ chân thật hơn và rõ ràng hơn. Cảnh cuối khi Hawa gặp được “mẹ nuôi” trong sự mờ ảo thể hiện điều đó, nhưng lúc này cô bé đã nhận ra cái gì là thật và cái gì là ảo nên cô bé không nói ra điều mà trước đó mong muốn.

Người bà của Hawa luôn mong muốn cô bé trở thành “người truyền sử” giống như bà ấy, nhưng cô bé không thích vậy, trong khi đó thì cây bút được tặng bởi người “mẹ nuôi” hụt lại thích hợp hơn, đâu phải cứ biết hát thì mới có thể trở thành “người truyền sử”! Hãy nhìn cách mà con người ngày nay đối xữ với “truyền thống dân tộc” của họ qua chuyện của người bà, họ đuổi thẳng bà ấy ra khỏi buổi tiệc chỉ vì không xướng tên của họ trong bài hát, họ vung tiền như nước, nhưng họ làm thế vì cái tôi của họ chứ không phải vì xem trọng “truyền thống”, nó cũng tương tự chuyện của cô ca sĩ kia.

Tóm lại thì bộ phim này mang tính tích cực rất cao, nó chỉ ra nhiều sự thật về xã hội ngày nay, có cả điều xấu lẫn cái tốt, và đôi khi cái xấu cũng có tác dụng tốt của nó, điều quan trọng mà phim muốn chúng ta hiểu là sau khi nhìn rõ được sự thật thì chúng ta sẽ làm gì với nó, không phải là mất niềm tin vào cuộc sống, mà là nhận ra những điều quý giá để giữ gìn và tự tạo ra hạnh phúc cho chính mình, nhưng luôn nhớ rằng trước đó phải quyết tâm theo đuổi mộng tưởng.

Cảm ơn bạn đã đọc bài, nhớ chia sẽ Chí Blog với nhiều người hơn nhé, và “cứu tế” để có thêm nhiều bài viết:

OCB – ngân hàng phương đông, tk: 0003100008898001, NGUYỄN MINH CHÍ, chi nhánh Thủ Đức. Hoặc: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526

Trốn Thoát – Get Out (2017): tẩy não của thời đại mới

Chúng Ta – Us (2019): Bản thể phía sau chiếc mặt nạ

Những kẻ Khốn Khổ – Les misérables (2019): bộ mặt xã hội hiện đại – new

Cẩm Nang Xanh – Green Book (2018): bình đẳng không tự nhiên mà có – Oscar Phim

Facebook Comments

About Author

Minh Chí

Bạn tôi góp ý là: nhiều người ở VN thích làm màu, nên tôi cần làm màu hơn thế. Cho nên các bạn cứ nghĩ tôi rất "đỉnh" là được!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Next Post

Review phim The Banshees of Inisherin: khi 2 gã ngớ ngẩn đánh nhau

T5 Th1 5 , 2023
The Banshees of Inisherin (2022) là phim hài kịch – đen, trong wikipedia thì ghi là “bi kịch – đen”, nhưng Chí Blog – “website duy nhất VN giải mã phim nghệ thuật” cảm thấy nó hài hơn là bi trong sự châm biếm tuy tương đối nhẹ nhàng nhưng […]

You May Like

Translate» English - Vietnamese