19/ Tiếng vọng trên núi cao
Khi bạn đứng trên đỉnh núi và hô to, những gì bạn nghe thấy chỉ là tiếng vọng lại, vì nơi đó chỉ có mình bạn, những người khác đang ở đâu? Họ bận rộn với công việc, với golf và cà vạt, với rượu, với việc tích lũy. Bạn sẽ thấy mình cô đơn vô hạn. Hãy nghĩ về các triết gia, các nhà tư tưởng lớn, các nghệ sĩ thực thụ, họ cũng như đang đứng trên đỉnh núi, họ nói rất nhiều, nhưng những điều mà họ nghe thấy chỉ là sự lặp lại những gì họ nói, vì “con người chẳng hề có trí tưởng tượng”.
Hãy vào các diễn đàn, các website, những bài viết trong ấy đa phần là sao chép, góp nơi này một ít hoặc nơi kia một ít; hãy gặp những người đang theo một tôn giáo nào đó và hỏi họ về niềm tin, bạn sẽ nghe họ lặp lại chính xác những gì được chép trong sách; hãy đến trường học và mở những bài kiểm tra, học sinh chép lại theo bài mẫu; hãy bước ra đường và nhìn quanh, vô số người bắt chước theo các thần tượng; nếu bạn sống đủ lâu để nhìn thấy cuộc đời, bạn sẽ thấy hàng triệu cuộc đời lặp lại như một. Không có gì mới, không có gì lạ, chỉ toàn những bản sao của những bản gốc kém cỏi và hời hợt. Cho nên chả trách được hoàng tử bé cảm thấy cô đơn khi đến trái đất.
20/ Bật khóc trong vườn hồng
Con người ai ai cũng nghĩ họ là duy nhất và độc đáo nhất, nghĩ rằng thế giới của họ có những điều đáng quý nhất, cho nên họ nghĩ họ rất vĩ đại. Nhưng khi con người thật sự bước ra cái thế giới nhỏ bé đó, và sau khi đã đi khắp thế gian, họ chợt nhận ra họ nhỏ bé, chợt nhận ra họ cũng tầm thường như bao người khác, và những người khác đó thì cũng như nhau mà thôi.
Khi nhận ra sự nhỏ bé của mình, hẳn con người sẽ thất vọng và buồn bã lắm, nhưng có thể nhận ra điều này đã là đáng quý rồi, vì có biết bao người sống hết đời mà cũng không nhận ra, cho nên họ cứu ôm khư khư những gì đang có và bảo với mọi người xung quanh “Hãy ngưỡng một ta đi”. Còn người nhận ra thì sẽ biết sống khiêm tốn.
Chuyến hành trình còn dài, chúng ta tiếp tục đi, biết đâu sẽ nhận ra thêm điều gì đó đặt biệt.
21/ Xin hãy cảm hóa tôi
Bởi vì chương này quá quan trọng nên tôi có một lời khuyên, hãy đọc lại nhiều lần chương này và ghi nhớ cho thật kỹ bí mật của Cáo:
“Người ta chỉ thấy rõ ràng bằng trái tim. Những điều thực chất, con mắt sẽ không nhìn thấy được”
Nếu chương trước ta nhận ra mọi thứ đều như nhau, nhưng nhờ chương này, ta biết cách hóa mọi thứ thành đặt biệt, duy nhất và bất tử. Bí mật của Cáo chính là bí quyết quan trọng nhất để con người tìm được hạnh phúc.
Có thể lúc nào đó bạn sẽ đau khổ vạn lần vì mất đi “người” được bạn cảm hóa và cảm hóa bạn, có thể ai đó sẽ đến và bảo bạn rằng “đừng tin vào trái tim vì nó sẽ khiến bạn đau khổ”, khi ấy bạn nhớ là đừng tin họ, vì khi mất đi trái tim thì chính là lúc bạn đánh mất chính bạn.
22/ Họ đang tìm gì thế?
Người lớn cứ đến rồi đi, họ trôi dạt khắp mọi nơi, tại sao lại thế? Vì họ không biết phải tìm gì trên thế gian này, vì mọi thứ đều như nhau trong mắt họ, họ yếu ớt và mong manh hơn cả một bông hoa nhỏ trên sa mạc, họ giống những hạt cát và không có rễ. Bởi họ đã quên đi bài học của trẻ thơ, đó là sự cảm hóa, là nhìn mọi thứ bằng trái tim. Đó là lý do tôi muốn làm trẻ thơ.
23/ Người bán thuốc giải khát
Khi con người càng lớn lên, tính thực dụng của họ cũng tăng theo. Họ nghĩ rằng sữ dụng những tiện ích để tiết kiệm thời gian và công sức, sau đó dành thứ tiết kiệm được cho những việc có ý nghĩa. Buồn cười ở chỗ bản thân họ không hiểu điều gì là thật sự có ý nghĩa trong cuộc sống, cho nên họ cứ phun phí thứ tiết kiệm đó cho sự vô bổ và vô nghĩa. Còn hoàng tử bé thì biết bí mật đó, em biết rằng ý nghĩa nằm trong chính thứ bị người lớn xem thường. Người lớn lạ thật hen!
24/ Nước là bí ẩn giấu trong sa mạc
Vì sao sa mạc lại khô cằn và gần như không có sinh vật nào sống được? Hỏi nhảm, vì sa mạc thiếu nước chứ gì nữa. Nước là nguồn gốc sự sống, nên chỉ những sinh vật nào biết cách tìm ra nước mới có thể sống trong sa mạc, nếu không thì sinh vật đó cũng sẽ chết đi, hóa thành cát bụi hòa vào sa mạc. Đối với hoàng tử bé “Sa mạc rất đẹp, là vì có một cái giếng được ẩn giấu ở nơi nào đó…”. Chỉ khi con người sắp chết khát trên sa mạc mới hiểu nước quý đến thế nào, và chỉ khi nhìn thấy sự hoang vu vô tận của sa mạc thì mới thấy được vẻ đẹp lộng lẫy của một bông hoa hoặc một ốc đảo. Bí mật đó những hạt cát không hiểu được, chỉ có những sinh vật sống mới hiểu.
Nếu xã hội là một sa mạc và mỗi con người vô cảm là một hạt cát, còn tình yêu là nước, thì sao? Khi nào bạn nhận ra điều ấy, bạn sẽ thấy những “bông hoa” có thể mọc lên trên cái “sa mạc” ấy đẹp vô cùng, và xã hội ấy đẹp không phải bởi sự hành tráng vô biên vô tận của nó, mà ở những nguồn yêu thương đang cố gắng cung cấp cho những ai cần đến. Đó là lý do tại sao chàng chăn cừu trong Nhà Giả Kim phải đến tận vùng sa mạc mới tìm được kho tàng của cậu. Đó cũng là lý do phần lớn các tôn giáo lớn trên thế giới đều xuất phát từ vùng sa mạc, vì chính nơi đây mà con người tìm được Thượng Đế – là chân lý và là nơi cất giữ những giá trị nền tảng mang đến sự sống.
Con người sợ chết, vì quá sợ chết nên họ tìm mọi cách để không phải chết, tuy vậy ngày nào đó ai cũng phải chết thôi. Nhưng duy trì sự sống để làm gì khi mà cái đời sống ấy khô cằn như một hạt cát trong sa mạc? Khi không thật sự hiểu sống là thế nào?! Thứ lẽ ra nên tìm lại không tìm, lại tìm thứ vô ích.
25/ Tìm kiếm bằng trái tim
Khi con người biết tìm kiếm bằng trái tim, họ sẽ tìm được thứ họ cần. Nếu bạn bị lạc trên sa mạc mà xung quanh không có cái giếng nào, thì phải nhớ bạn vẫn còn một cái giếng trong tim, bạn rất cần nước của cái giếng bên trong để còn có sức lực đi tìm cái giếng bên ngoài. Cũng giống như những người lạc giữa biển khơi, họ có một ngôi nhà trong tim, và ngôi nhà này khiến họ phải luôn kiên trì để vượt qua cái chết.
Nếu con người không biết tìm kiếm bằng trái tim, dù trước mắt có vô số thứ họ cần, thì họ cũng không tìm được thứ dành cho họ.
Bất kỳ ai trong chúng ta cũng cần ra đi để được trở về, ra đi để hiểu rằng kho tàng thật sự đang ở nơi mà ta đã bỏ lại.
26/ Cả trời sao đang nở hoa
Đã đến lúc chúng ta phải chia tay với hoàng tử bé, vì em cần phải trở về. Cái chết là một bí mật vô cùng linh thiên, bởi nó mà ta biết quý trọng sự sống, nó giống như sa mạc, nhờ sa mạc mà ta quý trọng nước.
Câu hỏi đặt ra là, con người có thể vượt qua được sự chết không? Được! Vì hoàng tử bé không chết, em và hành tinh của em vẫn còn lung linh trên bầu trời. Cứ mỗi khi tác phẩm này được mở ra thì hoàng tử bé được sống lại.
Trong mỗi chúng ta thì ai cũng có một hoàng tử bé, và rồi một ngày nào đó hoàng tử bé của chúng ta bị con rắn độc trên sa mạc con người giết chết. Khi nhớ lại ta sẽ đau buồn và khóc than cho chuyện đó, nhưng nếu em sống lại và đến lần nữa trong ta, em sẽ không bị giết chết bởi con rắn độc, vì “khi nó cắn nhát thứ hai, sẽ không còn nọc độc nữa…”
27/ Năm trăm triệu chiếc chuông nhỏ
Hoàng tử bé không chết, nhưng bạn biết đấy, em không thích hợp sống ở trái đất này đâu, em nên sống ở hành tinh bé nhỏ của em cùng đóa hoa hồng và con cừu đã rọ mõm. Sống ở trái đất rất nguy hiểm đối với trẻ thơ. Thành ra mỗi khi đến sở làm hay ra ngoài xã hội, tôi đều để hoàng tử bé của tôi ở lại những vì sao trên bầu trời, rồi khi có một mình thì tôi lại trò chuyện cùng em.
Giờ bạn hãy nhìn lên bầu trời, có vô số những vì sao, nên sẽ có vô số hoàng tử bé, vậy hãy tìm một hoàng tử bé nào đó trên ấy để cảm hóa, sau đó cậu ấy sẽ kể bạn nghe nhiều bí mật đang còn ẩn dấu trên những tinh tú xa xôi của dãy ngân hà.
…………………..
Rất vui vì các bạn vẫn còn theo dõi. Tác phẩm tiếp theo sẽ là 451 Độ F nhé, cuốn này nhiều chữ hơn nên ra bài viết chắc cũng sẽ chậm hơn chút đỉnh. Khó nhất vẫn là cuốn Thế Giới Của Sophie, các bạn chuẩn bị tinh thần và sớm đọc là vừa. Nhưng nhớ đọc trước 451 Độ F.
Cảm ơn các bạn đã đọc bài, nhớ chia sẽ bài viết và giới thiệu Chí Blog đến mọi người, và tích cực “cứu tế” để mình có thêm động lực viết bài nghen.
OCB – ngân hàng phương đông, tk: 0003100008898001, NGUYỄN MINH CHÍ, chi nhánh Thủ Đức. Hoặc: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526
Note: nếu bài viết trên trang có giá trị, nhớ tích cực like, share, comment, và giới thiệu với bạn bè về Chí Blog (Facebook) .