Mới chỉ đọc được một phần tư quyển sách nhưng lại có quá nhiều điều để nhìn, đó như là những lát cắt tinh thần của một nhà phẩu thuật tài ba. Theo từng dòng chữ, ta thấy con người bị bóp nghẹt bởi cái thế giới mà hắn phải sống, một thứ dây thòng lọng được tròng vào cổ ngày càng siết chặt hơn khi hắn vẫy vùng. Và hắn – là bất kỳ ai, sẽ chết trước khi nhận ra để quay đầu lại.
Những quan niệm, những ý tưởng đã có từ rất lâu trước cái ngày hắn được sinh ra. Rồi hắn đến với cuộc sống này, được thế giới nuôi dưỡng, được loài người dạy cho những điều gọi là tốt đẹp là hạnh phúc trong một sự tin tưởng tuyệt đối, mọi chất vấn đối với những điều được dạy đều là một sự lố bịch và đáng cười chê. Chính điều này làm hắn hiểu rằng chấp nhận những gì mà mọi người đang chấp nhận chính là sự khôn ngoan, tại sao lại nghi ngờ những điều mà ai cũng công nhận khi hắn chỉ là một tên nhóc trẻ người non dạ?
Ngày qua ngày, hắn được cha mẹ dạy rằng thành công chính là đạt được sự sung túc về của cải vật chất. Và để được chúng thì phải biết học hỏi những gì có thể mang lại chúng một cách tốt nhất nhanh nhất. Hắn được dạy cách giành giựt những lợi ích với người khác, rằng chỉ có được thành công và hạnh phúc khi đánh bại được đối thủ của mình. Trong sự học hỏi đó, hắn cũng nhận ra sẽ dễ dàng chiến thắng hơn nếu có thể tạo được sự ảnh hưởng của mình lên nhiều người khác. Phải được mọi người yêu mến, họ càng yêu mến thì thành công càng đến dễ dàng hơn.
Từ cái ngày khám phá ra điều đó thì hắn bắt đầu biết cách tạo ấn tượng, biết chìu lòng người khác, biết đoán bắt ý muốn của những người xung quanh. Tuy nhiên hắn là con người, là một cá thể biết tư duy, có những đam mê của riêng hắn. Nhưng rồi thời gian qua đi, với khát vọng thành công, với những gì được dạy thì những việc hắn làm chỉ là sự phản chiếu suy nghĩ của người khác, hắn yêu những gì mà người khác yêu, và hắn cho là ngớ ngẫn những điều người khác cho là ngớ ngẫn dù có thể điều ấy chính là thứ là hắn từng mong ước. Đời sống của hắn là một sự trống rỗng bên trong, tất cả chỉ được đắp lên từ nhiều mảnh vá của kẻ khác.
Một điều khá buồn cười là đa số những người xung quanh hắn đều giống như hắn, cả một rừng những bức tượng được tráng lớp kính thủy bên ngoài và phản chiếu lẫn nhau. Một sự hỗn loạn và trống rỗng. Lúc này ta hãy tưởng tượng trong rừng người được phủ kính thủy ấy lại xuất hiện một người chân thật thì thế nào? hình bóng người đó sẽ phản chiếu khắp nơi và tạo ra những biến dạng in trên những con người trống rỗng thủy tinh kia. Thế là những con người đó tưởng những hình ảnh trên người mình chính là xuất phát từ bản thân mình.
Facebook Comments