Bình sách Hoàng Tử Bé – Saint Exupéry: phần 1, chương 1-9

Mục đích tôi viết bài bình cho Nhà Giả Kim để chỉ ra rằng mỗi người chúng ta thì ai cũng có một số phận – sứ mệnh để hoàn thành và con đường theo đuổi mộng tưởng là quá trình tự thanh lọc chính mình. Còn với Hoàng Tử Bé thì sao? Qua tác phẩm này thì bạn sẽ hiểu thêm về những gì có ý nghĩa và vô nghĩa trong đời sống của chúng ta.

1/ Cuộc đời họa sĩ ngắn ngủi

Bởi vì người lớn chỉ tin vào “Câu chuyện có thật” nên tự họ đã giết chết sự lý tưởng, trí tưởng tượng, óc sáng tạo… là những điều vô cùng quý giá ở trẻ nhỏ. Trong khi những yếu tố đó đã góp phần nâng con người lên cao khỏi mặt đất, khỏi sự tầm thường vốn có.
Với tôi thì “bài brit, golf, chính trị và cà vạt” nhạt nhẽo quá chừng, nhưng không hiểu sao người lớn lại vô cùng thích thú với chúng, có lẽ vì khi thời gian trôi qua thì mắt họ cũng kém dần nên chỉ thấy được những gì trước mắt.

2/ Gặp gỡ hoàng tử bé

Khi tác giả rơi trên sa mạc hoang vu không người giúp đỡ, trong cơn tuyệt vọng và cô độc của hiện thực đó thì điều giúp ông sống không phải là “chính trị hoặc cà vạt”, mà là một cậu bé hoàng tử. Hoàng tử bé là ai? Một cậu bé của trí tưởng tượng, của ảo giác, hay “cậu bé” có trong mỗi chúng ta nhưng đã “chết” hoặc đã chìm sâu vào ký ức thăm thẳm?!

Sao hoàng tử bé lại thích con cừu trong chiếc hộp? Vì con cừu đó không bị giới hạn bởi bất cứ thứ gì mà người khác gán cho nó, nó có toàn vẹn mọi dáng vẻ và tâm tính mà ta muốn, nó dành cho tất cả mọi người, bạn sẽ có cừu như bạn mong muốn trong hộp, và tôi sẽ có cừu của tôi. Tại sao con người cứ thích tạo nên một định tính hoặc định kiến cho mỗi thứ rồi buộc người khác phải chấp nhận, trong khi mỗi người đều có thể tự trao cho mình thứ mà mình muốn.

3/ Từ trên trời rơi xuống

Hoàng tử bé đến từ đâu? Không biết! Có lẽ em từ trên trời rơi xuống, nhưng khi con người gặp gỡ em thì họ sẽ nghĩ em đến từ một hành tinh nào đó, giống như việc họ thuộc về hành tinh gọi là trái đất. Sao họ lại không nghĩ rằng họ đến từ trời nhỉ? Phải chăng vì họ luôn nghĩ họ đến từ mặt đất nên họ đã rơi khỏi bầu trời, và họ không biết làm cách nào để trở lại nơi ấy?!

Con người tự hào về chiếc máy bay – thứ có thể giúp họ bay lên cao, nhưng với hoàng tử bé thì nó cũng không có gì ghê gớm. Có phải vì hoàng tử bé có những phương cách giúp em có thể đi xa hơn rất nhiều?

” Cứ tiến thẳng về phía trước, sẽ chẳng ai đi được bao xa…”, vì họ sống trên quả địa cầu, đi mãi về phía trước thì sẽ trở lại chốn cũ mà thôi. Sao không đi bằng trí tưởng tượng, khi ấy ta có thể ở bất kỳ nơi đâu.

4/ Tiểu hành tinh B612

Con người chỉ thích tin vào những con số, vào một cái tên, vào một vị trí có thể xác định; trong khi những thứ đó lại hoàn toàn vô nghĩa và không nói lên bất kỳ điều gì về điều mà họ muốn nói. Tại sao vậy? Có thể vì họ chỉ tin vào những điều đơn giản mà họ thấy, hoặc gom chung và xác định mọi vật trên một thước đo của những con số, còn điều gì mang tính trừu tượng hoặc thuộc về cảm xúc thì họ không hình dung nổi.

Khi ta còn là một đứa trẻ, ta có khả năng hình dung mọi thứ đúng với bản chất của nó, nhưng rồi thời gian qua đi, nhờ vào sự “giáo dục” của người lớn mà ta quên mất, cuối cùng thì ta trở thành một người lớn như họ.

5/ Sự nguy hiểm của cây Baobab

Cây Baobab là gì? Là một loài cây rất lớn, chuyện về cây Baobab mang tính ẩn dụ. Khi chúng ta sống, chúng ta sẽ tiếp nhận vô số “mầm” tư tưởng tốt và xấu, nếu không thường xuyên chăm sóc thì ngày nào đó cái mầm xấu ấy sẽ phát triển thật lớn và cắm rễ sâu vào tư tưởng của ta, lúc ấy những mầm tốt sẽ không còn “đất” để sống; giống như sự tham lam, vì quá tham lam và con người tự hủy hoại tâm hồn và cuộc đời họ, họ không có tình yêu, khiến người thân đau khổ, tàn phá địa cầu.

Bức tranh về cây Baobab cũng mang ngụ ý, chúng ta ghét đọc/nghe những bài giảng đạo đức dù chúng cần thiết. Chính vì vậy mà tác giả, các nhà văn hoặc các nghệ sĩ phải tìm cách lồng ghép tư tưởng vào các tác phẩm văn học/nghệ thuật; mà để làm được điều này thì họ phải học được cách nuôi dưỡng tâm hồn, một tâm hồn như những đứa trẻ, vì để có thể sáng tạo thì cần có trí tưởng tượng phong phú, trong khi cuộc sống của thế giới người lớn thì lại biến con người ngày một cằn cỗi hơn.

6/ Ngắm mặt trời lặn 43 lần mỗi ngày

Thế giới của hoàng tử bé rất nhỏ, nên chỉ cần dịch chuyển cái ghế một tí là em có thể ngắm mặt trời lặn lần nữa, còn thế giới con người quá lớn nên mỗi ngày chỉ có thể ngắm một lần thôi. Đó có phải là sự thật không? Không đâu các bạn! Khi nhìn lại, thì thế giới mỗi người chúng ta cũng nhỏ bé lắm, và việc ngắm mặt trời lặn cũng dễ dàng như dịch chuyển cái ghế thôi, chỉ là chúng ta ham muốn quá nhiều thứ nên nhiều thứ đơn giản trở phức tạp, dễ dàng trở thành khó khăn; con người không những không biết thế giới họ nhỏ bé, mà cũng không biết điều gì là đẹp đẽ và có ý nghĩa, không biết đời sống là ngắn ngủi, nên cứ vướn bận vào chuyện không đâu, đến khi biết được thì cảm thấy muộn màng và tiếc nuối.

Khi tôi đi phượt cùng những người bạn, có những buổi hoàng hôn tuyệt đẹp nhưng không thể dừng lại để ngắm, vì phải chạy theo họ, vì sợ không đến kịp nơi cần đến, và vì họ không hiểu được vẻ đẹp đó như tôi. Có lẽ nỗi buồn ở chỗ ta chỉ có thể làm điều ta muốn trong sự cô độc. Tôi sẽ đi ngắm lại hoàng hôn sớm thôi.

7/ Đóa hoa trong vũ trụ

Những cái gai của bông hoa có tác dụng gì nếu nó không ngăn được bọn cừu? Bông hoa quả thật rất ngây thơ khi nghĩ rằng mấy chiếc gai nhỏ có thể bảo vệ mình, trong khi bọn cừu thì chẳng bao giờ hiểu được cái đẹp, chúng chỉ biết ăn thôi. Việc này giống như điều tôi đã thấy vô số lần, biết bao cô gái hồn nhiên trong sáng rơi vào vòng tay của những kẻ không ra gì.

Vậy mà con người mỗi ngày cứ lo chuyện không đâu, họ tập trung vào những việc gọi là “thực tế”, họ không hiểu rằng những gì thật sự quý giá mà họ đang có thì mong manh như một bông hoa, còn “bọn cừu” thì ở khắp nơi. Hay chính họ cũng là “cừu” nhỉ?

Khi mà trong vũ trụ ta chỉ yêu một bông hoa duy nhất, lại thấy bông hoa ấy bị cừu ăn, thì ta sẽ đau đớn vô cùng, đau đớn hơn nữa là khi ta cảm thấy sự bất lực của mình. Người lớn không hiểu điều đó vì họ luôn “bận việc quan trọng” khác, chỉ có hoàng tử bé hiểu, vì vậy mà em đã khóc nức nỡ.

8/ Tôi không biết phải yêu nàng ra sao

Đây là chương đẹp nhất trong tất cả các chương. Ôi chúng ta mới ngây thơ và non nớt làm sao! Chúng ta cả tin vào những gì mình nghe được, lại không thấy được những vẻ đẹp mà lẽ ra cần phải thấy. Nếu chúng ta hiểu, thì sự đỏng đảnh ấy không có gì đáng để giận dỗi; nếu chúng ta biết yêu thương được che dấu sau những cái gai, thì chúng ta đã học được cách yêu thương nhiều hơn; nếu chúng ta biết có những thứ mất đi sẽ không tìm lại được, thì chúng ta đã không vội vàng mà từ bỏ. Buồn!

9/ Đóa hoa kiêu hãnh

Chương này thật buồn, nhưng biết phải làm sao! Vì chúng ta đều ngốc nghếch y như nhau, chúng ta không hiểu mình, không hiểu nhau, không hiểu cách yêu thương, không hiểu cuộc đời sóng gió. Khi ấy trong ta chỉ còn sự kiêu hãnh để vượt qua và để tiếp tục sống. Dù không muốn hay không, thì con người bị buộc phải ra đi để được trưởng thành, để học những gì không biết.

Đôi khi chúng ta ước gì mình đã biết trước những điều đó, ước được quay trở lại, nhưng cuộc đời là vậy! Rồi chúng ta sẽ hiểu ra, khi ấy người ra đi và người ở lại sẽ tìm được hạnh phúc mới, chỉ mong chúng ta đừng giẫm lại những “vết xe đổ” của quá khứ.

………………

Những bài bình tiếp theo của tác phẩm chỉ đăng trên website nhé các bạn.

Cảm ơn các bạn đã đọc bài, nhớ chia sẽ bài viết và giới thiệu Chí Blog đến mọi người, và tích cực “cứu tế” để mình có thêm động lực viết bài nghen.

OCB – ngân hàng phương đông, tk: 0003100008898001, NGUYỄN MINH CHÍ, chi nhánh Thủ Đức. Hoặc: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526

Note: nếu bài viết trên trang có giá trị, nhớ tích cực like, share, comment, và giới thiệu với bạn bè về Chí Blog.

Facebook Comments

About Author

Minh Chí

Bạn tôi góp ý là: nhiều người ở VN thích làm màu, nên tôi cần làm màu hơn thế. Cho nên các bạn cứ nghĩ tôi rất "đỉnh" là được!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Next Post

Bình sách Hoàng Tử Bé – Saint Exupéry: phần 2, chương 9-18

T5 Th8 15 , 2019
10/ Quốc vương uy quyền Con người ai cũng muốn làm vua để có uy quyền trên kẻ khác, nhưng có vô số những vị vua không biết cách làm vua nên họ sống cả đời trong cô độc, hoặc bị lật đổ và bị giết đi. Thật ra làm […]

You May Like

Translate» English - Vietnamese