Hôm nay thứ 7 ngày 27/02/2016, tôi đi tham gia offline với hội yêu nhạc Trịnh Công Sơn và ca bài Diễm Xưa. Xem như đã hoàn thành được một trong nhiều nguyện vọng mà mình ấp ủ từ lâu. Thế nào là thật sự sống? Đó là khi ta thấy ta hiện diện ở một nơi thuộc về mình, có lẽ ở nơi ấy ta chưa thể hiện được cái hay trong điều ta thích, nhưng ta biết có người nghe ta, có người nhìn và có người đồng cảm với ta. Ta thấy ta đang sống và được sống, ta không một mình.
Được đứng trên sân khấu ca những bài hát nhạc Trịnh chỉ là bước đầu. Tiếp theo sẽ là những bài hát của Phạm Duy, Ngô Thụy Miên, Vũ Thành An, rồi thì Lam Phương, Trần Thiện Thanh, nhạc tiền chiến, sau nữa là dòng nhạc vàng. Đôi lúc tôi ước gì tôi làm điều này từ 10 hay 15 năm trước, vì quảng thời gian ấy là một sự lạc loài khi tham gia các cuộc vui. Khi tôi yêu những dòng nhạc này thì bạn bè tôi lại say mê dòng nhạc trẻ VN – một thứ nhạc tôi không thích hay thậm chí là xem thường, trong sự không đồng điệu ta thấy ta khác biệt quá.
Khi có người thấy tôi sống một cuộc sống đơn điệu, họ hay cười và bảo tôi tự kỷ (cười). Không! Không phải như vậy! Trong tôi là một trái tim tràn đầy cảm xúc và đam mê, giống như một con chim không muốn bay vì chưa thấy bầu trời của nó, nhưng khi nó tìm thấy, nó sẽ bay vút lên trời xanh.
Bầu trời thứ 2 của tôi chính là những quyển sách, tôi sẽ đi tìm một nơi mà tôi có thể chia sẻ được những nỗi niềm trong những gì tôi đọc. Để chỉ ra sự tuyệt vời đang tồn tại trong những trang sách, những góc nhìn của cuộc sống được diễn tả bằng sự lãng mạn hay trần trụi. Ở nơi đó tôi sẽ nghe và tôi được nói những điều mà tôi nghĩ là có ý nghĩa với chính tôi. Không phải là chuyện mẫu xe này hay mẫu xe kia mới được ra mắt, không phải chuyện của cô người mẫu A hay chàng ca sĩ B, mà là câu chuyện về ý nghĩa của sự sống.
Bầu trời thứ 3 mà tôi muốn là các chuyến đi, đi để được cảm nghiệm và được nhìn thấy những gì diễn ra quanh ta. Thấy dòng chảy của một con sông, thấy sức sống của các loài hoa hay sự hung vĩ của núi non trùng điện, sự ồn ào của song biển. Cảm nghiệm được dòng chảy của đời sống, những màn trình diễn lạ lùng muôn màu muôn vẻ của con người.
Nhưng trên hết vẫn là bầu trời mà tôi luôn chờ đợi hơn nửa đời tôi, một tình yêu. Khi có nàng, mọi quảng thời gian đều là hạnh phúc, mọi nơi đều là thiên đàng. Nhưng hạnh phúc ấy, thiên đàng ấy đang ở nơi đâu?
Vẫn nhớ mãi lời ấy “khi anh thật sự sống, tình yêu sẽ tự đến với anh”
Minh Chí
Facebook Comments