Ngụ ngôn Đứa Con Hoang Đàng – sự ra đi và trở về của tâm hồn

Bạn từng nghe câu chuyện ngụ ngôn về Đứa Con Hoang Đàng trong kinh thánh lần nào chưa? Chuyện có thể tóm lược thế này, nhà nọ có 2 con trai, người anh ngoan và luôn nghe lời cha, đứa em thì quậy phá, khi trưởng thành thì đứa em đòi cha chia gia tài, sau đó nó mang số gia tài đó lên đường ăn chơi trác táng cho đến không còn gì, để sống thì nó phải vất vả làm công, phải ăn thứ thức ăn thừa dành cho heo, nó nhớ lại lúc còn ở với cha và hối hận, sau đó nó trở về xin lỗi cha mình và ông đã đón nhận nó trở về. Bạn có thể đọc trọn vẹn câu chuyện trên google, nếu bạn là người Kito giáo hẳn sẽ biết rất rõ về câu chuyện này, cũng như nghe các linh mục hay cha xứ giảng mấy mươi lần. Tôi không nói lại những gì họ nói, điều tôi nói thì khác rất xa.

Khi ta được sinh ra, cả thế giới xung quanh là của ta, ta là một với thế giới, bởi sự ngây thơ – hồn nhiên – vô tư mà ta sống trong cái thế giới như là một phần trong nó và của nó; trong mắt ta thì cỏ cây đang có một sinh mạng như ta, các con vật là bạn bè ta, con diều giấy như con diều thật dù ta chưa bao giờ thấy diều thật, con búp bê không khác chi các em bé nhỏ hơn ta, ta làm nhà chòi cho nó, đóng vai cha – mẹ và yêu thương nó.

Rồi thời gian trôi qua, chúng ta trưởng thành hơn, ta nhận ra mọi thứ đã đổi khác, con chó chỉ là một con chó, cái cây là một cái cây, người khác là người khác, và cuối cùng ta là ta. Để có thứ ta muốn, ta phải giành giật, phải làm việc, phải đòi thứ thuộc về phần mình, ta hòa quyện vào sự tranh đấu trong cái thế giới ấy, ta thấy thỏa mãn khi có được một chút gì đó, tiền tài, địa vị, ăn uống, quần áo.

Cái giai đoạn thứ 2 ở trên thì ta chưa là đứa con hoang đàng đòi gia tài để bỏ nhà ra đi. Ta vẫn sống trong nhà Cha, chỉ là cách ta sống thể hiện ta là con ngoan hay con hư mà thôi, và nếu là đứa hư thì nó chỉ đang giành giật những thứ gia tài thuộc loại mạt hạng nhất với anh em của nó trong nhà Cha (mà vốn luôn là của nó). Và có biết bao người cho đến chết cũng chưa đủ trình để trở thành đứa em (hoang đàng) trong câu chuyện.

Trong vô số những đứa con, một số hiếm hoi nào đó nhận ra gia tài của Cha mà nó đòi là gì, đó là Tự Do, nó muốn cái gia tài ấy và rời đi để sống cho riêng nó, chỉ riêng mình nó thôi, nó rời Cha, rời cả những người anh em của nó, nó dùng cái gia tài ấy để làm mọi thứ mà nó muốn, nhưng càng ngày nó càng trở nên cô độc và khốn khổ, nó muốn vượt thoát lên cái hoàn cảnh ấy nhưng chẳng bao giờ thoát ra nỗi; có một số đứa sẽ chết trong cái khốn khổ ấy, có vài đứa tự lừa dối rằng cái khốn khổ đó là thứ đáng giá nhất để có thể chấp nhận và ôm cái gia tài nhỏ nhoi ấy chết đi. Một số rất hiếm hoi trong đó chợt nhận ra thứ gia tài khác mà chỉ ở bên Cha mới được sở hữu, đó là … Tình Yêu.

Khi nó quay về, Cha đã trao cho nó thứ nó cần, là Tình Yêu; trong Tình Yêu thì mọi thứ của Cha cũng vẫn như là của nó, trong cái gia tài Tình Yêu đó hàm chứa luôn cả thứ gia tài Tự Do mà ngày trước nó tưởng là quý giá nhất để đòi chia. Nếu chỉ có Tự Do mà không có Tình Yêu thì nó chẳng bao giờ có thể giàu có được như Cha, chỉ với Tự Do cùng với lòng ích kỷ của nó thì nó sẽ biến tất cả những gì còn lại được chia trở thành một đống hoang tàn. Nhưng khi nó trở về nhận được Tình Yêu từ Cha thì nó có tất cả, không những thế, Tình Yêu và Tự Do sẽ giúp nó ngày càng giàu có hơn, Tình Yêu làm sản sinh hoa trái, Tình Yêu mang nó đến gần Cha và anh em, Tình Yêu cho nó bạn hữu, cho nó vợ/chồng và con cái, cho nó một gia đình hạnh phúc. Tình Yêu mang nó trở về cái giai đoạn hạnh phúc nhất mà nó từng có, đó là khi nó vừa được sinh ra, khi mà nó và thế giới là một.

Khi nó và thế giới là một, nó sẽ lại yêu cây cỏ, nó tìm thấy trong chúng một sinh mạng như nó, nó tìm lại tình bạn hữu trong loài vật, nó không cần phải mang một bông hoa đẹp từ trong cánh rừng về nhà, không cần phải nhốt những con thú vào chuồng… thì chúng mới là của nó. Bông hoa vẫn luôn là của nó khi chúng bung cánh nở trong cánh rừng nào đó, con thú vẫn là của nó khi chúng đang rong rủi ở ngọn núi băng nào đó tận nam cực. Không chỉ thế, những dãy núi, những đại dương bao la, vô số tinh tú trong vũ trụ … vẫn luôn là của nó. Vì giờ đây, nhờ vào gia tài Tình Yêu thì tất cả mọi thứ với nó đã là một, nhờ vào Tình Yêu thứ mà nó mang đến cho cái tất cả ấy là những điều tốt đẹp nhất.

Lúc ấy ứng với lời của người Cha trong câu chuyện “… chúng ta phải ăn mừng, phải vui vẻ, vì em con đây đã chết mà nay lại sống, đã mất mà nay lại tìm thấy

Nếu bạn thấy bài viết có ích cho bạn – cộng đồng – xã hội, hãy Share hoặc hỗ trợ tài chính bằng cách thỉnh thoảng mời Chí Blog 1 “ly cà phê bình dân”:

Người nhận: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526

Đừng để điều tốt đẹp biến mất chỉ vì vô tâm

Facebook Comments

About Author

Minh Chí

Bạn tôi góp ý là: nhiều người ở VN thích làm màu, nên tôi cần làm màu hơn thế. Cho nên các bạn cứ nghĩ tôi rất "đỉnh" là được!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Next Post

Review phim Hitler Trở Về - Look Who's Back: một xu hướng đang thành hình

T4 Th3 13 , 2019
Nếu các bạn quan tâm tình hình thế giới thì nên xem bộ phim này, nó nói lên một xu hướng không thể tránh khỏi trong hiện tại và tương lai. Hitler là một cái tên nhạy cảm vì gắn liền với chiến tranh TG lần 2, với việc người […]

You May Like

Translate» English - Vietnamese