Tôi bao nhiêu tuổi? – đó là một câu hỏi mà tôi không bao giờ có câu trả lời chính xác, dù rằng cái thân thể này đã vượt qua nửa đời người cũng được mấy năm. Tự trong sâu thẳm tâm hồn tôi luôn cảm thấy mình chỉ là một cậu bé 16 hay 17. Cảm giác ấy kỳ lạ một cách khó để diễn tả, nó là sự lạ lẫm về tâm thái khi nhìn vào hoặc ở trong cái hoàng cảnh hay trách nhiệm mà những người bạn tôi đang gánh. Chúng nó – bạn tôi hẳn cảm thấy tự thân sự trưởng thành để trở thành một người chồng, một người cha, một người chủ gia đình, một người đã rời xa những gì bồng bột của tuổi trẻ và có đủ vững vàng để gánh những trách nhiệm mà ở cái tuổi ấy phải gánh.
Tôi không! Không có một cảm giác như chúng bạn ở trong mình, mọi thứ với tôi dường như rất mông lung, sự mông lung không chỉ trong vấn đề có một gia đình mà trong tất cả, từ các mối quan hệ bạn bè, công việc hoặc tình cảm. Những việc chúng bạn có thể làm thì tôi cũng có thể làm, những gì chúng bạn có thể hiểu và nhận thức thì tôi cũng có và trong tôi có một niềm tin rằng tôi còn có thể vượt qua đa số họ. Nhưng tại sao tôi chưa bao giờ có cảm giác là mình đã trưởng thành?
Cái thân xác này, khuôn mặt này ngày một trở nên già nua hơn nhưng tâm hồn không biết mình đã già đã tạo ra cho tôi không ít rắc rối khi giao tiếp. Với một người tầm 45 hay 50, tôi có thể gọi bằng Anh hoặc Chị nhưng phản ứng đầu tiên luôn là Chú hoặc Cô. Gặp một cô/cậu bé 16 – 17, tôi chưa bao giờ xem họ thấp hơn tôi một thế hệ dù rằng quả thật là như thế. Trong chuyến phượt vừa rồi có một cô bé đã gọi tôi là Chú, cái tiếng ấy làm tôi sững sờ, thì ra tôi không còn trẻ nữa, nhưng cớ sao tôi mãi tưởng mình là một cậu bé?
Tôi thường bảo với mọi người rằng tuổi tác càng nhiều hơn thì khó để mà yêu hay tìm vợ, đúng là thế nhưng không phải vì cảm xúc trong tôi đã thành chai sạn, mà vì tôi nhìn rõ nhiều thứ hơn ngày xưa. Tôi biết một hành động sẽ dẫn đến đâu, tôi biết bản thân em mong ước điều gì, tôi biết những gì tôi có không phải là điều em mong đợi, bởi em còn quá nhiều mộng ước, bởi em còn quá thơ ngây để có thể nhìn thấy tôi với những gì đẹp đẽ trong tôi. Tôi không muốn chạm vào thứ mà tôi biết điều mình nhận được sẽ là nỗi đau hay sự thất vọng não nề về cuộc đời, vì tim tôi quá nhạy cảm, cảm xúc sẽ dâng lên như một cơn bão nếu tôi không đè nén nó.
Nếu ngày nào đó tôi có một tình yêu hay một người vợ thì sẽ thế nào nhỉ? Rồi tôi sẽ làm cha của những đứa con, khi đó thế nào nhỉ? Tôi không biết, nhưng có một điều có thể chắc chắn, là gia đình ấy sẽ không bao giờ giống mọi gia đình còn lại. Vì tôi biết rằng tôi sẽ không bao giờ già đi, cảm xúc sẽ không bao giờ phai tàn theo năm tháng, dù cho đó là ngày tôi trở thành một người ông. Vì có vẻ như khi năm tháng qua đi, chúng – những cảm xúc ngày càng nhiều hơn. Có đôi khi nó nhiều đến nỗi ta không thể diễn tả bằng lời. Hiểu nhiều hơn về cuộc đời khiến tình yêu trong ta lớn hơn nhưng qua đó nỗi đau cũng sâu hơn, để rồi ta chỉ có thể câm nín nhìn mọi thứ diễn ra như những gì nó phải diễn ra. Trước đây ta là một diễn viên ngớ ngẩn trong cái vở kịch ấy thì nay ta trở thành một kháng giả cô độc. Nhiều bộ phim cứ lặp đi lặp lại, vừa xem khởi đầu ta đã biết kết quả. Đáng buồn ở chỗ họ chẳng phải diễn viên đang giả vờ đóng phim mà họ đang sống thật trong vở tuồng của họ, vì thế dù xem trăm nghìn lần thì ta cũng không thể giả vờ rằng mình không đau.
Cuối cùng thì ta vẫn đứng đây khóc cười như một người điên cho những vở tuồng đó.
“Còn bao lâu cho thân thôi lưu đầy chốn đây ??
Còn bao lâu cho thiên thu xuống trên thân này ??
Còn bao lâu cho mây đen tan trên hồn ngườỉ?
Còn bao lâu tôi xa em, xa anh, xa tôi ??” (TCS)
Minh Chí
Facebook Comments