Cái chết của tình yêu từ bản thể đến bản thể – CHÍ BLOG

Từ khi còn rất nhỏ, tầm lớp 5 thôi, thì tôi đã có dịp quan sát tình yêu và cũng mong đạt được cái cảm giác lạ lẫm đó. Tình yêu của cái tuổi ấy còn rất hồn nhiên và non nớt, thích được nhìn thấy, được nói chuyện, được chơi chung. Lớn hơn nữa, ở cái cấp THPT thì tình yêu đó bắt đầu đậm nét của những mê luyến bên ngoài, của tính thực dụng, nhưng trong nó vẫn còn nhiều mộng mơ bay bỗng, ước vọng về một ngày mai vui vẻ và hạnh phúc.
Nhưng cũng trong cái giai đoạn của tuổi mới lớn này, sự cô lập tính cách do hoàn cảnh sống đã giúp tôi có cơ hội để nhìn, nhìn thấy tình đến tình đi, nhìn thấy các cô bạn giống như con thiêu thân cứ lao vào lửa đỏ. Lửa ở đây chính là những thằng bạn giàu có, đẹp trai nhưng chưa bao giờ là người tốt. Nói như thế không có nghĩa là tình yêu đó giữa họ bất cân xứng, vì đơn giản nó chỉ là sự trao đổi cho nhau những thứ mà họ có để lấy thứ họ muốn, cùng với khát vọng rằng tất cả những thứ đó sẽ trường tồn. Vậy chúng sẽ trường tồn sao?
Ở giai đoạn tiếp theo, khi con người trưởng thành hơn chút nữa, sau những đau khổ vì vỡ mộng, họ tìm đến những điều giúp cho tình yêu ấy được vững bền hơn. Một nửa trong sự chọn lựa, họ chạy theo sự bền vững về vật chất, như một anh chàng có sự nghiệp hứa hẹn với thu nhập cao, nửa khác của sự chọn lựa là tính cách, năng động, ga lăng, vui tính.v.v. là những điều tạo nên sự thành công trong giao tiếp. Tình yêu này cũng rất cân xứng, và rồi sự cân xứng đó dần tan vỡ cho đến một ngày họ nhận ra họ chỉ có một mình. Vì những cái họ theo đuổi, không có bất kỳ thứ gì đảm bảo rằng họ là nơi mà chúng hướng đến. Vật chất cho họ sự sung sướng về thể xác, nó vẫn rất cần thiết, nhưng khi con người trưởng thành hơn, có sự chuyển đổi nhu cầu từ vật chất sang tinh thần. Còn một đám tính cách kia, nó chỉ có thể đáp ứng tính xã giao thông thường, khi đi sâu hơn, khi tiếp xúc nhiều hơn, chúng dần bị nhạt nhòa và nhàm chán, chúng không chạn được vào tâm hồn con người. Cuối cùng thì tình yêu đó cũng không kéo dài được bao lâu.
Thế là những cô gái, họ lũ lượt kéo nhau đi tìm sự huyền bí của tâm hồn, đi tìm chiều sâu của sự cảm nhận. Thế là mấy anh chàng có nhiều hiểu biết nhưng sống với thái độ lạnh lùng được lên ngôi, họ chia sẻ những cảm nhận của anh ta, si mê anh ta, náo nức chạy theo anh ta, đến với anh ta và nghĩ rằng tâm hồn mình được chia sẻ trong sự đồng cảm. Họ nhận được và họ cảm thấy hạnh phúc, nhưng sớm thôi, điều đó cũng sẽ không còn, đơn giản vì những cảm nhận đó chỉ là của riêng anh ta, chúng chưa bao giờ xuất hiện vì họ hay hướng đến họ. Giống như mặt trời vẫn lên mỗi buổi sáng, bông hoa mọc lên sau một cơn mưa, tất cả đều rất đẹp nhưng cái đẹp đó chưa bao giờ thuộc về họ hay thuộc sở hữu của họ. Khi họ muốn, mặt trở không mọc và hoa cũng chẳng nở. Sự cô đơn trong tâm hồn vẫn mãi còn đấy.
Khi quan sát tất cả những gì đã và đang diễn ra theo từng cấp độ qua thời gian, nỗi đau trong tôi cũng lớn lên theo chúng, nỗi đau đó có cả việc nhận ra mình cũng chạy theo những thứ phù phiếm ấy. Cứ mỗi lần hiểu ra, tình yêu mà tôi tìm kiếm càng xa rời hơn. Bởi vì tình yêu đó phải đi từ bản thể đến bản thể, và giữa chúng phải có sự đồng điệu về cảm xúc, nhận thức và cường độ hướng về nhau. Nói như thế không có nghĩa là không thể yêu những bản thể non nớt hơn, nhưng cái tình yêu đó chưa và không bao giờ chạm đến sự hòa quyện hoàn toàn của tâm hồn. Khi quay đầu nhìn lại những gì mình đã vượt qua, người ta yêu trong một tình yêu mang tính đại đồng chứ không phải từ bản thể ta đến bản thể người.
Bạn tôi nói rằng, tôi phải vượt qua được những gì mà tôi nhận ra và làm tôi đau đớn, tôi cũng muốn điều đó, bạn ấy nói chỉ có thể tìm được niềm vui và hạnh phúc sau khi vượt qua, sau khi tha thứ cho tất cả và yêu thương tất cả, chỉ có bỏ lại sau lưng để nhìn về phía trước và dấn bước thì mới tìm được điều ta luôn muốn tìm kiếm. Nhưng bạn của tôi ơi! Tôi đồng ý với bạn là ta có thể được hạnh phúc khi biết tha thứ, nhưng để có được tình yêu thì mong manh đấy, vì dù chưa tới, tôi cũng hiểu vì sao các nhà triết học, các nghệ sĩ, nhạc sĩ, hay những người đạt được độ cao về nhận thức đều sống một mình. Tôi biết trong họ có tình yêu, có hạnh phúc nhưng họ bất lực trong việc tìm kiếm một tình yêu phù hợp với bản thể họ. Tất nhiên, họ vẫn có vợ, vẫn sinh con, nhưng đó cũng chỉ là vấn đề chu toàn cái diễn tiến của đời người. Họ cũng yêu vợ, yêu mọi thứ, nhưng tình yêu đó chưa bao giờ là đủ để khiến họ cảm thấy hết cô đơn, dù có lẽ họ cũng đã vượt qua sự cô đơn của chính họ rồi.
Facebook Comments

About Author

Minh Chí

Bạn tôi góp ý là: nhiều người ở VN thích làm màu, nên tôi cần làm màu hơn thế. Cho nên các bạn cứ nghĩ tôi rất "đỉnh" là được!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Next Post

Cái chết của sự hồn nhiên - CHÍ BLOG

T7 Th9 29 , 2018
Hôm nay tôi thức đến 2 giờ khuya để nghe những bản Nhạc Hoa trong chương trình Sing My Song của Trung Hoa. Phải công nhận Trung Hoa có một nền văn hóa đồ sộ mà âm nhạc có một vị trí vô cùng quan trọng, nhưng chúng ta tạm […]

You May Like

Translate» English - Vietnamese