Sự thật là gì! Đây không phải là một câu hỏi, đây là một câu cảm thán. Vì nó không phải một câu hỏi nên câu trả lời tiếp theo sẽ mang ý nghĩa hoàn toàn khác. Sự thật là thứ khiến bất cứ ai trong chúng ta phải sợ hãi và né tránh, đến một lúc nào đó ta sẽ nhận ra rằng mọi thứ bao quanh mình chỉ toàn là dối trá, thế giới dối trá, xã hội dối trá, người thân dối trá và bản thân ta cũng dối trá luôn. Nó không phải là một nhận định mang tính bi ai, nó là sự thật.
Tùy theo hoàn cảnh sống và hiểu biết mà mỗi người chúng ta sẽ hiểu về sự thật ở mức độ nông hoặc sâu. Ban đầu, chúng ta đều tin hoàn toàn vào những gì mình tiếp nhận, sau đó bằng cách này hay cách khác, chúng ta biết được trong những điều mình tin tưởng có vài điều dối trá, chúng ta kinh ngạc, chúng ta bị sốc, chúng ta phản ứng, chúng ta phỉ nhổ. Rồi sau đó nữa, những dối trá được phát hiện ngày càng nhiều hơn, cái sự thật vơi dần vơi dần, chúng ta ngừng phản ứng, chúng ta học cách sống chung với nó, nhưng đâu đó trong ta vẫn tin rằng sự thật vẫn còn ở với mình và nó làm ta tự hào, rằng mọi người đều đục chỉ mình ta trong.
Đó liệu có phải là điểm dừng của hiểu biết? Không! Vì cuộc sống luôn có những cạm bẫy mà khi bẫy sập thì sự thật về chính mình sẽ bị bóc trần hoàn toàn. Không phải chỉ có dối trá mới giăng bẫy, còn có sự thật nữa. Lý luận suông sẽ khiến người đọc khó mà hiểu rõ những gì tôi nói, chỉ có vạch ra vài sự thật trần trụi thì nó mới là sự thật.
Từng có quảng thời gian tôi tin rằng mình là thứ gì đó rất tốt đẹp trên thế gian này, một người luôn muốn đồng cảm và chia sẻ với những ai lạc loài. Nhưng sau này tôi mới phát hiện một điều khá thú vị, hình như những người mà tôi đồng cảm đều có vài đặc điểm chung, thứ nhất là gái đẹp, thứ hai là họ chưa có người yêu hoặc chồng con (cười). Khi phát hiện ra sự thật là họ không đẹp hoặc đã có người yêu thì sự đồng cảm ấy rớt cái vèo từ thang điểm 10 xuống zero hoặc số âm. Sự thay đổi đột ngột đó gây cho tôi những ray rức trong nội tâm, nhưng tâm trí ta rất thông minh, nó đề ra vô số những lý do hợp lý cho sự thay đổi đó. Nhưng cạm bẫy của sự thật không chỉ đến một lần, nó cứ đến cứ đến cho tới khi ta nhận ra chính mình, nhận ra rằng ta không đẹp như ta tưởng.
Nhìn ra sự thật là một chuyện, dám nhìn nhận nó và đối diện với nó còn khó hơn, dám nói ra thì càng khó hơn nữa. Vì sao? Vì khi sự thật được phơi bày, lợi ích của chính ta hoặc ai đó sẽ bị tổn hại một cách nghiêm trọng. Con người lạ lùng ở chỗ họ vô cùng căm ghét sự dối trá nhưng lại không hề quý trọng sự thật với cùng một cường độ như thế, họ đòi hỏi thừa hưởng cái sự thật đó như điều hiển nhiên, với tôi cái đòi hỏi đó mang tính ngây thơ một cách rất thú vị. Thái độ quyết định hành động, và hành động cho ra kết quả; thế kết quả là gì? Là con người cứ tiếp tục chấp nhận sống trong thế giới dối trá và sống dối trá, vì dù có sống bằng sự thật thì cũng chẳng mấy ai xem trọng, sống thật thì lợi ích tự thân bị tổn hại, nói ra sự thật của kẻ khác thì lợi ích kẻ đó bị tổn hại và họ sẽ quay mũi giáo về ta để trả thù. Thế là sự thật trong thế giới này tiêu biến đi, dối trá chồng chất dối trá, và hóa cả thế giới thành dối trá.
Cái tiến trình đó sẽ mãi diễn ra với con người và với thế giới khi mà người ta cứ thích chạy theo những lợi ích tồn tại bằng sự dối trá, và tất nhiên, bản thân những lợi ích đó cũng là dối trá và phù phiếm; khi sự thật được vạch trần, chúng gây ra đau khổ, và con người chỉ hết đau khổ khi biết quý trọng sự thật, sự thật mang cho họ cảm giác đời sống có ý nghĩa và bền vững (trên lý thuyết là vậy, cười!); tuy nhiên, có một số người khi hiểu bản chất của thế giới thì họ càng thúc đẩy dối trá thăng hoa để được lợi nhiều hơn, rồi cho điều mình làm là thông minh còn những người khác là khờ dại.
Nhưng xét về quá trình phát triển của con người, thì chẳng có sự dối trá nào giúp chúng ta tiến lên. Con người chỉ phát triển khi sự thật tồn tại, khi còn tồn tại những con người biết quý trọng sự thật – dù mỗi khi họ xuất hiện là mỗi lần họ bị khinh bỉ, bị tù đày và bị đóng đinh. Để rồi đến lúc họ biến mất thì con người lại quay sang tôn vinh họ bởi những lợi ích thiết thực và trường tồn mà họ mang lại.
Vì con người không bất tử nên từ thế hệ này đến thế hệ kia cứ phải học đi học lại những bài học cũ, và cái bánh xe luân hồi của sự thật và dối trá cứ quay mãi quay mãi không ngừng. Nó chỉ ngừng khi sự dối trá chiếm lĩnh thế giới và tận diệt tất cả, hoặc sự thật sẽ chiếm lĩnh để đưa con người tiến vào một kỷ nguyên mới với những vấn đề có cấp độ cao hơn.
Facebook Comments