Tiểu thuyết: Thiên Đường Tận Thế – (Minh Chí) Chương 5

Thiên Đường Tận Thế

Chương 5: Mưa sao băng

Thảo Cầm Viên, đứa bé gái mặc bộ váy màu hồng phấn lưng mang ba lô gấu xinh chạy tung tăng khắp nơi, phía sau người mẹ chốc chốc lại hô “Đi từ từ thôi con, coi chừng vấp té, đừng chạy xa kẻo lạc“, nó quay đầu bảo “Dạ!” nhưng vẫn tiếp tục chạy. Người mẹ xoay sang hướng khác “Minh, con đi theo trông chừng em nó“, thiếu niên dạ một tiếng rồi hướng về phía em gái.

Người phụ nữ mắt vừa dõi theo hai đứa con vừa nói với người đàn ông bên cạnh “Anh, hôm qua chị dâu có gọi điện cho em, khóc lóc dữ lắm, than là anh hai mượn nợ giang hồ, hết tháng này là đến hạn, nghe chị ấy nói lần trước tên kia đã cho hoãn một tháng, lần này nếu không trả đủ sẽ lấy một cánh tay của anh ấy. Em nghĩ nhà chúng ta không thể không giúp“, nghe vậy người đàn ông trả lời “Em cứ hay mềm lòng, anh biết trong lòng anh hai vẫn luôn oán hận anh, có lúc oán cha mẹ là sao không cho anh ấy vào đại học, lại dành cơ hội đó cho anh, cha mẹ cũng không muốn vậy, thời của anh ấy gia đình còn khó khăn nhiều nên không có điều kiện. Rồi càng về sau anh làm ăn thành công khiến anh ấy ganh ghét, nhưng căn nhà với mấy mẫu đất của cha mẹ để lại, anh có lấy cái nào đâu. Anh ấy bán hết để đầu tư bất động sản, lại thua lỗ, lại mượn nợ, anh không muốn việc này cứ kéo dài mãi“, trầm ngâm một hồi người đàn ông nói tiếp “Thứ sáu tuần sau em liên hệ ngân hàng, thuê bảo vệ mang ba trăm triệu tiền mặt đến nhà rồi gọi anh hai đến lấy, anh không tiện nói chuyện với anh ấy. Anh có biết về tên mà anh hai mượn tiền, có lẽ anh ấy cũng hết cách nên mới vay hắn“.

Vừa dứt lời, người đàn ông giả vờ ngạc nhiên nhìn vợ “Lúc này anh mới khám phá ra là anh lấy được một người vợ vừa tốt bụng vừa đảm đang a! Thông thường trong mấy chuyện thế này thì các bà vợ đều cản chồng, còn em thì nói giúp cho gia đình bên chồng. Thật không phụ ngày xưa anh theo đuổi em suốt mấy năm trời, ăn nhiều đau khổ“, nói xong anh ta cười lớn. Cô vợ liếc xéo “Lúc đó anh khờ muốn chết! Chỉ có điều không rụt rè như nhiều người khác nên em mới để ý, phải gọi là mặt dày mới đúng, giờ thì da mặt đúng là dày như tường thành thật rồi“, anh chồng vẫn cười “Nên gọi là biết kiên trì, còn hiện tại thì do ra ngoài giao tiếp nhiều quá nên bị buộc phải như vậy, anh rất muốn luôn là gã khờ của em nhưng đành chịu“.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến chỗ con gái, nó quay sang hỏi “Cha, sao chúng ta phải nhốt mấy con cọp này vào chuồng? Sao không thả nó vào rừng? Nhìn nó buồn rất tội nghiệp“, người cha đáp “Rừng bây giờ cũng không còn con à, với lại nếu còn, thả nó thì nó lại bị người ta săn giết“, đứa bé hỏi tiếp “Tại sao không còn rừng? Con thấy trong các chương trình Tivi rừng còn nhiều lắm mà? Ai săn giết chúng thì chúng ta báo cảnh sát bắt họ, nhốt họ vào chuồng mấy ngày, không cho họ ra ngoài chơi, họ sẽ không dám làm chuyện xấu nữa“, nghe vậy người cha cúi người ngồi xuống cho ngang bằng với đứa con “Người ta khai thác rừng là để lấy gỗ làm giấy, làm tủ bàn ghế cho chúng ta và tất cả mọi người“, đứa bé giận dỗi “Con không cần tủ bàn ghế, con cần rừng, thật nhiều rừng để làm nhà cho những con thú này“, sau đó cô bé đưa thẳng cánh tay, ngón trỏ chỉ ra rồi quay một vòng quét qua toàn bộ Thảo Cầm Viên. Ngay lúc đó, người đàn ông có ảo giác rằng từ ngón tay của đứa con gái có một làn sóng ánh sáng tỏa ra, giống như người ta ném hòn đá vào giữa mặt hồ tĩnh lặng, vòng tròn ánh sáng lan ra xa, quét qua toàn bộ thế giới này. Người đàn ông chậm rãi đứng lên, nắm lấy tay con gái “Chúng ta đi xem tiếp thôi con!“.

Cách bọn họ không xa có một ngôi đền, Hồ Tín cùng Trần Diễm đang bước lên bậc tam cấp để vào trong, Trần Diễm cười nói “Em thật không ngờ anh hẹn em đến nơi này, anh không thấy đến Thảo Cầm Viên có vẻ quê mùa sao?“, Hồ Tín giả vờ nghi hoặc “Quê mùa? Em không thấy ở đây không khí rất mát mẻ và trong lành à? Lại rất hợp để đi dạo và tâm sự, ha ha! Đừng nói với anh là em thích mấy cái quán cà phê sang trọng, em đi còn thiếu? Còn nếu cùng anh đi nghỉ mát ở xa thì em dám đi sao? Em dám đi, anh cũng dám chở em ngay lúc này, không cần mang theo gì cả, đến nơi em cần gì anh mua hết“, Trần Diễn cười “Thôi khỏi ha ha! Em chỉ nói đùa thôi, em kinh doanh quán Bar, em hiểu cái cảm giác mà anh nói, em chỉ thấy mấy lần đi chơi với em thì anh rất khác, nhìn không giống ‘đại ca’ tí nào“, Hồ Tín nói “Làm đại ca không mệt sao? Lâu lâu em cũng nên cho anh nghỉ xả hơi một ngày, chủ nhật vốn là ngày nghỉ trong đạo Chúa, hôm nay anh là thường dân“, nói xong Hồ Tín tháo giày, rút vài cây nhan châm lửa từ ngọn đèn dầu bên cạnh rồi đi đến trước tượng thánh khom người vái lạy với vẻ thành kính, bức tượng ghi tên một vị anh hùng dân tộc.

Khi cả hai bước ra, Trần Diễm nói “Em hỏi cái này hơi nhạy cảm một tí, anh đừng trách, anh tin vào thần linh sao? Anh nghĩ họ sẽ phù hộ độ trì?“, Hồ Tín tỏ vẻ không sao cả “Ai quy định làm đại ca thì không thể tin vào thần linh? Anh hiểu ý em, làm việc xấu nhiều sẽ không gặp được điều gì tốt lành, anh biết việc anh làm, anh cũng không ngây thơ như nhiều người, vào chốn linh thiên lại đi nguyện cầu cho những ‘phi vụ’ được trót lọt, cứ như họ bỏ tiền ra là có thể hối lộ thần linh. Niềm tin của anh là chân thành, anh không xin mấy thứ đó, nhưng nói thật, nhiều lần anh thoát chết cứ như là có phép lạ, nên anh không thể không tin“. Nói xong Hồ Tín đưa tay kéo sợi dây chuyền nơi cổ ra ngoài áo thun cho Trần Diễm xem, trên sợi dây có treo ba thứ, một chiếc răng cọp, một biểu tượng hình chữ vạn và một cây thánh giá. Sau đó hai người bước vào quán nước phía dối diện ngôi đền.

Lúc này đứa bé gái dạo chơi đã mệt nên gia đình bốn người tiến vào quán nước. Khi người đàn ông nhìn thấy Hồ Tín, anh ta gật đầu chào hỏi, Hồ Tín cũng gật đầu đáp lại. Sau khi cả nhà gọi nước, người đàn ông châm điếu thuốc, bước ra đứng ở một góc phía bên ngoài quán, Hồ Tín thấy vậy liền nói với Trần Diễn vài câu và hướng về phía người đàn ông đi tới.

Thấy Hồ Tín đi đến, người đàn ông vào đề “Số tiền anh hai tôi nợ anh sẽ do tôi trả, nhưng mong là sau này anh đừng cho anh ấy vay tiếp, vì lần sau tôi không có khả năng tiếp tục giúp anh ấy“, Hồ Tín đáp “Anh yên tâm, sẽ không có lần sau. Lần này tôi cho anh ta vay là vì tôi biết anh ta cũng đã hết cách, phần khác là vì nể anh, tôi biết lần này anh sẽ giúp hắn, còn về lần tới, tôi không cho những kẻ không có khả năng chi trả vay tiền“, người đàn ông nói “Cảm ơn anh!” sau đó quay lại cùng gia đình.

Khi Trần Diễm thấy Hồ Tín trở về liền hỏi “Ai vậy? Nhìn có vẻ cuộc sống rất thành công“, Hồ Tín đáp “Anh ta đúng là thành công từ sự nghiệp cho đến gia đình, là em trai của một gã ngu vay tiền anh. Em trai càng thông minh bao nhiêu thì anh trai càng ngu ngốc bấy nhiêu. Thôi không nói chuyện công việc, mình tâm sự tiếp chuyện em cảm động trước lòng chân thành của anh như thế nào, ha ha!“, Trần Diễm cười “Anh lại ăn nói linh tinh“.

Đứa bé gái khó lòng mà ngồi yên một chỗ, đặt biệt là những lúc được ra ngoài chơi cùng cha mẹ và anh trai, lúc thì nó leo lên ghế, lúc lại nhảy xuống chạy ra mấy cái chuồng thú gần đó thăm bạn mới, tất cả những con vật nó thấy qua đều là bạn mới, mỗi lần chạy đi chạy lạy, thỉnh thoảng nó nhìn lén về phía Trần Diễm, vì cô này xinh ơi là xinh, tất nhiên mẹ nó là xinh đẹp nhất, sau đó là cái cô này. Trần Diễm thấy cô bé cứ nhìn lén mình cũng cảm thấy thú vị, nàng nhăn mặt phùn má chọc cho cô bé cười, mọi người thấy cảnh ấy đều cười theo. Người phụ nữ hỏi chồng “Ai vậy anh?“, người đàn ông đáp “Dường như là một diễn viên trẻ, bạn của Hồ Tín, Hồ Tín là người đàn ông ngồi bên cạnh, anh ta là cái người cho anh hai vay tiền“.

Ngồi uống nước được một quản thì Hồ Tín và Trần Diễm chuẩn bị ra về, trước khi đi Hồ Tín có hướng về người đàn ông chào xã giao, nhưng đi được chục bước thì nghe đứa bé chạy theo gọi “Bác ơi! Sợi dây chuyền!“, Hồ Tín giật mình đưa tay sờ ngực, anh ta không tìm thấy gì, liền vội vã quay người lại, cũng là lúc đứa bé gái cầm sợi dây chuyền chạy tới. Hồ Tín cẩn thận mang lại sợi dây chuyền lên cổ rồi nói với đứa bé “Cháu thật ngoan! Cháu đúng là thiên thần! Thứ này rất quan trọng đối với bác“, đứa bé được khen thì rất thích, nó khoe “Cháu nói với bác một bí mật, nhưng bác không được nói với ai. Tối qua cháu mơ gặp được thiên thần, thiên thần bảo ‘hãy luôn tỉnh thức, vì không biết giờ nào ngày nào Ngài đến’, cháu không nói với cha mẹ vì họ sẽ cười, bác tin cháu không?“, Hồ Tín nghiêm túc “Bác tin! Cảm ơn cháu!

……………………

Buổi sáng chín giờ, đứa bé gái bò xuống giường, mắt còn mơ ngủ nhìn chầm chầm vào chiếc đồng hồ quả lắc nằm trên bàn học, nó lẩm bẩm “Kim chỉ sáu giờ … chín giờ …, không phải! Là sáu giờ … nhưng rõ ràng đây là con số chín … hay đồng hồ bị đặt sai nhỉ?!“, nó cầm lấy đồng hồ và đặt lại cho ‘đúng’, lại tiếp tục lẩm bẩm “Tại sao con số sáu nằm bên phải? Xoay lại nào, giờ thì nó nằm bên trái và biến thành số chín, hay cây kim giờ chỉ sai?“, trong chốc lát nó dần tỉnh táo lại, mặt bắt đầu tái đi muốn khóc “Mình trễ học rồi, mẹ sẽ mắng, cha sẽ không chở đi chơi vào chủ nhật, mình thật là hư …“. Sau đó đứa bé cấp tốc chạy vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, thay trang phục đi học rồi ‘bình tĩnh’ bước xuống cầu thang.

Ở phòng khách, đứa bé thấy mẹ đang ngồi xem Tivi liền ‘nghiêm túc’ nói “Con đã chuẩn bị xong! Mẹ không tính chở con đến trường à? Hôm nay con không đói nên … sẽ không ăn sáng“, người mẹ ngạc nhiên nhìn con gái, rồi dường như hiểu ra điều gì nên cố nén cười “Hôm nay mẹ định cho con nghỉ một ngày ở nhà, nếu con vẫn muốn đi học thì …“, đứa bé đáp theo quán tính “Dạ! … Ơ … tự nhiên con thấy đói bụng” rồi nó chạy thẳng đến phòng bếp, người mẹ lúc này không nén được nên cười khanh khách.

Lúc này Tivi đang có phóng sự trực tiếp trên đường phố Cây Gòn “Theo tin nhận được, sáng nay toàn bộ cây cối trong thành phố và ở mọi nơi đều rụng lá, hiện tại chúng ta sẽ nghe bác lao công tường thuật lại sự kiện mà bác ấy chứng kiến vào khuya hôm qua …“, nghe đến đó, người phụ nữ liền vội vàng bước nhanh ra bên ngoài nhìn xung quanh, đúng như phóng sự nói, trước mắt nàng là những hàng cây trụi lá, chỉ còn thân và nhánh, ấy vậy mà khi đi chợ vào sáng sớm nàng lại không nhận ra, không chỉ có nàng, hầu như mọi người chẳng ai nhận ra cả, nàng tự hỏi là tại sao một chuyện lạ lùng như vậy diễn ra trước mắt nhưng chẳng ai ‘thấy’.

Người phụ nữ quay lưng vào nhà hô lớn “Tuệ, con ra đây xem cái này“, đứa bé chạy đến nơi người mẹ đang đứng, nó thấy quang cảnh trở nên khác lạ với mọi khi, nó nhìn về phía cái cây mà cha trồng giữa sân khi nó vừa ra đời, nó hỏi “Mẹ, sao Mầm Mầm rụng hết lá rồi? Nó có chết không?“, nó lại tiếp tục chạy vào nhà, vài phút sau xách ra thùng nước nhỏ tưới vào gốc cây “Mầm Mầm đừng chết, mình cho bạn uống nước nè, đừng chết nhé“, nó vỗ nhẹ vào thân cây an ủi.

Cùng thời điểm đó, Hồ Tín đứng trên ban công phía trước phòng ngủ nhìn chằm chằm cây cối trong vườn, gã đã đứng đó suốt đêm, đã chứng kiến những chiếc lá xanh dần dần vàng úa rồi rơi rụng. Vốn dĩ rất tin tưởng vào những điều huyền bí nên từ hôm qua sau khi nghe được lời của cô bé khiến gã đâm ra lo lắng bồn chồn, với những gì nhìn thấy, gã tin rằng sắp có điều gì đó rất khủng khiếp diễn ra trong tương lai. Hồ Tín mở điện thoại đọc lướt qua các tin tức, chợt dừng lại ở bản tin của trang thứ bảy, nó nói rằng có một đám mây bụi thiên thạch đang đến gần trái đất và sẽ tạo ra một buổi tiệc sao băng vào ba ngày nữa. Suy nghĩ chốc lát, Hồ Tín bấm gọi cho tên thuộc hạ “Mày nghe kỹ những gì tao nói, đừng hỏi lại là ‘tại sao’, nghe và làm là được. Mày cho người thuê vài kho hàng gần nơi tao ở, lại cho người liên hệ những nơi cung cấp thực phẩm đóng hộp, thức uống trái cây đóng chai, mì gói… cần số lượng lớn, trong vòng ba ngày tao muốn thấy nó trong kho hàng. Mày có thể dùng tiền đang lưu động để chi trả hoặc chi trả sau, nếu mấy kho hàng đầy thì thuê thêm, nhớ cho mấy đứa đến trông coi, làm đi!

Trong một siêu thị gần ngoại ô Cây Gòn, Phan Thạch đang xếp hàng ở quầy thu ngân, hắn mua hai thùng mì và một rổ đồ hộp dù thức ăn khuya ở phòng còn khá nhiều. Cái thói thức đêm ngủ ngày giúp hắn chứng kiến nhiều sự việc, mà đêm qua lại là những điều lạ lùng nhất trong đời, trăng vẫn sáng và trong vắt nhưng chẳng thấy được ngôi sao nào, cứ như chúng bị đám mây che phủ, cây rụng lá, đàn chuột kéo thành đàn chạy khỏi thành phố, và … mọi người thì đang ngủ. Phan Thạch từng đọc đâu đó nói rằng các loài thú đặt biệt nhạy cảm với thiên tai hoặc thời tiết, chắc chắn có điều gì đó khiến bọn chuột sợ hãi nên mới ‘dọn nhà’, bọn chó mèo cũng biến mất vào đêm qua, hắn nghĩ dù gì thì thực phẩm mua về cũng không lỗ, nếu không có gì xẩy ra thì cũng có lúc sẽ ăn hết.

Buổi chiều, Sau khi chạy xe vào hầm, người đàn ông hô vọng lên phía cầu thang “Em ơi, xuống phụ anh mang mấy thùng mì lên trên, anh có mua thêm nhiều thực phẩm, nghe nói dịch bệnh đang bùng phát lần hai nên anh mua về, phòng khi có chuyện“, kế đó là người vợ và hai đứa con chạy xuống phụ anh ta mang đồ lên.

Còn tiếp ….. ; Tác giả: Minh Chí

Tiểu thuyết: Thiên Đường Tận Thế – (Minh Chí) Mục Lục

………………………

Nhớ Share bài viết, Like Chí Blog (Facebook) để dễ dàng theo dõi những bài viết mới.

Top 120 Best review phim ý nghĩa trên Chí Blog

Top 50 bài review sách văn học kinh điển của Chí Blog

Facebook Comments

About Author

Minh Chí

Bạn tôi góp ý là: nhiều người ở VN thích làm màu, nên tôi cần làm màu hơn thế. Cho nên các bạn cứ nghĩ tôi rất "đỉnh" là được!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Next Post

Tiểu thuyết: Thiên Đường Tận Thế – (Minh Chí) Chương 6

CN Th8 9 , 2020
Thiên Đường Tận Thế Chương 6: Tận thế Hai hôm nay, trên các trang mạng xã hội đăng nhiều tin tức về những cuộc bạo loạn ở nước ngoài, đó là do sự tác động từ hiện tượng cây cối trên toàn thế giới đều rụng lá, có người bảo […]

You May Like

Translate» English - Vietnamese