Bửu Long và những hoài niệm – CHÍ BLOG

Trong tất cả những nơi tôi từng đi qua thì Bửu Long là nơi mang nhiều kỷ niệm nhất, những kỷ niệm đó trải dài theo năm tháng và liên kết cho đến hiện tại là ngày hôm qua (27/03/2016).
Lần thứ nhất tôi đến nơi này dường như là năm lên 10, tôi đi cùng mẹ. Khi ấy Bửu Long đẹp hơn bây giờ nhiều, tất nhiên sẽ không có những khu vườn được sắp xếp, những bức tượng, khu trò chơi hay nhà hàng, khách sạn. Cái mà ta thấy là một màu xanh của cỏ của hoa của các cây cổ thụ, rất gần gũi với núi rừng thiên nhiên (đơn giản thì BL vốn là thiên nhiên). Khi đánh giá về cái gọi là đẹp ở một khu du lịch thì tiêu chí của tôi luôn luôn là tính tự nhiên của nó, tôi không cần những đền đài, những bức tượng bê tông cốt thép khô cứng, không cần những tảng đá bị đẽo gọt và sắp xếp, không cần sự tiện nghi của con người. Tôi cần sự tự nhiên được dựng nên từ bàn tay hoàn mỹ của tạo hóa.

chụp nhanh lên nào, mỏi tay quớ !
Lần thứ 2 tôi đến nơi này là khi lên SG học, đi với một thằng bạn ở cùng KTX (cũng chưa có bồ như tôi). Giờ đây tôi nghĩ hoài về tên của nó những vẫn không nhớ ra, có quá nhiều điều tốt đẹp trong quá khứ mà bởi vì sự vô tâm, sự non nớt không biết trân trọng nên ta đánh mất đi mãi mãi. 2 thằng SV nghèo rủ nhau đi chơi xa một chuyến. Nhớ nhất là trên đường lên chùa, chúng tôi gặp 1 bà thầy bói, tôi thì chả tin bói toàn bao giờ, xem bói là đề nghị của nó. Xem lòng bàn tay nó thì bà phán rằng “cháu là con ông Quan Công, cháu sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng cuối cùng cũng thành công”, nghe xong trong lòng tôi cười, vì nó đúng là khá đen. Đến phiên mình, bà bảo “cháu là con ông Quan Đế, cuộc sống của cháu được sung sướng từ nhỏ, khi bước vào đời sẽ được nhiều người giúp đỡ nên luôn thuận lợi”, tôi cười tập 2, vì khi ấy tôi trắng lắm (chắc gấp đôi bây giờ, trắng hơn cả các cô gái). Và quả thật lời ấy cũng đúng phần nào, dù sống trong gia đình nghèo nhưng vì là con một nên cơm áo không lo, ra xã hội làm việc cũng được người gửi gắm. Tiếc là khi ấy quên hỏi về tình duyên, bởi nếu hỏi chắc bà ấy sẽ đoán sai (minh chứng là bây giờ tôi vẫn còn ế hihi). Nhắc đến thằng bạn này khiến tôi nhớ đến sự ganh tị của mình, ngày kia nó bảo tôi là quen một cô gái khá xinh, nó bảo cô ấy có một sở thích “điên điên” là muốn đi bộ qua nhiều con đường ở thành phố. Đó là một cô gái lãng mạn, tôi chợt ước ao được như nó, vì tôi cũng “điên điên” giống thế, nếu tôi là nó, tôi sẵn sang cùng cô ấy đi dạo khắp Sài Gòn.

mọi người cười nào ka ka ka…
Lần thứ 3 là trong mối tình đầu, tôi cùng em đi Bửu Long, cả 2 chúng tôi đều rất nhút nhát, nhát đến độ nắm tay cũng không dám (dù tôi luôn mơ được nắm tay em). Dù rằng bây giờ cái tình cảm ấy đã phai nhòa theo năm tháng, nhưng phải công nhận rằng lúc ấy tôi như đi trong mơ, mà cũng vì cái cảm giác lâng lâng ấy mà giờ đây khi nhớ lại, tất cả đều phủ lên những hình ảnh mờ ảo không rõ ràng. Bữu Long vốn đẹp thì càng trở nên đẹp hơn. Điều tiếc nuối duy nhất cho lần đó là chúng tôi đã không thuê những con thiên nga để dạo trên hồ (tôi có mời nhưng em từ chối). Bởi sự mờ ảo, bởi cuộc tình đã qua và trong tôi như muốn xóa đi những gì liên quan đến em nên ký ức của chuyến đi này không còn nhiều lắm.

chao đảo vì…
Lần thứ 4 là cách đây vài tháng, tôi đi cùng một cô gái mình thích. Bữu Long đẹp, và càng đẹp hơn với những cô gái xinh xắn thích chụp ảnh, tất nhiên đối với cánh đàn ông thì khá là vất vả. Nói vất vả thì nói vậy thôi chứ tôi cũng rất thích chụp ảnh cho em. Em đẹp, em rất giỏi về tạo dáng, em quen nhiều bạn là nhiếp ảnh, cũng vài lần làm người mẫu chụp ảnh, mà tôi dù gì cũng là dân thiết kế nên đa số các tấm ảnh đều rất đẹp. Sự tiếc nuối của lần này cũng như lần trước, chẳng được lên thiên nga dạo chơi trên hồ, cũng tôi đề nghị và em từ chối. Em giờ cũng thành quá khứ, vì tôi thích em nhưng em chỉ xem tôi như một người bạn, một người anh. Qua sự thất vọng lần này bỗng tôi nghiệm ra rằng, hạnh phúc của mình phải do mình tự tạo ra, không cần phải phụ thuộc vào ai cả, mình hãy bước ra thế giới bên ngoài mà ngao du, mà phiêu lãng, mà trở thành một vị khách ngắm nhìn thế thái nhân tình. Cuối cùng thì nick Lãng Du được ra đời. Em không cho tôi được tình yêu, nhưng cảm ơn em đã giúp tôi là chính tôi.

…..lãng….du….muốn…..ngủ……
Lần thứ 5 là ngày hôm qua. Sau chuyến đi một người bạn hỏi tôi rằng “anh có vui trong chuyến đi này không?” tôi bảo là có, và quả là có, tôi vui. Từ một thái cực này chuyển sang một thái cực khác là điều không dễ dàng gì lắm. Gần 20 năm không thích chụp ảnh bỗng nhiên mua gậy chụp ảnh để tự sướng, nếu là trước đây chắc tôi bỏ tôi mà chạy trăm thước vì ngượng ngùng. Nhưng khi lòng ta muốn mở ra, muốn lưu giữ cho mình những kỹ niệm đẹp, những hồi ức không phai, thì những ngại ngùng nhỏ nhoi kia có đáng là gì, tại sao chỉ vì ngại ngùng mà tôi ngừng làm điều tôi thích. Ai đó có cười tôi “già mà còn ham hố” thì đã sao? Tôi đang sống vì tôi và cho tôi. Về niềm vui, có thể nó hơi khác biệt so với người khác, những cuộc chơi ít khi làm tôi vui nếu thiếu vắng người mà tôi quan tâm hay chú ý, nhưng tôi sẽ vui khi nhìn sức sống đang lan tràn và tỏa ra từ những người xung quanh mình. Tôi thấy vui vì nhìn thấy nhiệt huyết, nhìn thấy sự yêu đời, nhìn thấy sự vô tư, sự chân thành, sự ngượng ngùng đáng yêu, sự dí dõm của mọi người. Nên khi thấy ai đó thích một điều nhưng cứ ngại ngùng tôi sẽ đẩy người đó vào, giúp người đó làm điều mình thích. Ôi cuộc sống tươi đẹp biết bao! Phân vân làm gì, suy nghĩ làm chi, ta cứ bước vào để cảm nhận tất cả những gì mà cuộc sống đã cho ta.

như cánh vạc bay
22h40 ngày 28/03/2016, viết kỹ niệm cho chuyến đi Bữu Long ngày hôm trước
Lãng Du (Ng M Chí)

….nhiều khi đứng riêng ngoài…

“………………………”

cuối cùng cho một tình yêu…ý lộn….chuyến đi….

….trong….chập chùng thác nguồn….

….cho tôi về đường cũ nên thơ….

….trên dốc đá….
Facebook Comments

About Author

Minh Chí

Bạn tôi góp ý là: nhiều người ở VN thích làm màu, nên tôi cần làm màu hơn thế. Cho nên các bạn cứ nghĩ tôi rất "đỉnh" là được!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Next Post

Ta là một quả lắc hỏng - bài viết đầu tiên trên mạng ảo (2010)- CHÍ BLOG

T7 Th9 29 , 2018
Thật là khó! Ta sẽ phải viết gì trên blog của tôi? Trong đầu ta là một khoản không. Như một hành tinh hoang vu và già cỗi bỗng nhiên bừng tỉnh và thấy xung quanh ta là những hành tinh được phủ một màu xanh lá. Như một hạt […]

You May Like

Translate» English - Vietnamese