Tôi sống ở Sài Gòn cũng hơn 17 năm, 2 năm khi còn nhỏ và 15 năm sau này. Tính ra thì cũng ở trọ một nửa quản đời nhưng đây là lần đầu tiên đến với Cần Giờ, có vẻ hơi muộn nhỉ? Không riêng chuyện này, có nhiều cái “muộn” trong tôi, thế thì làm cho kỳ hết vậy.
Cần Giờ là một huyện nghèo dù ở gần Sài Gòn, đi đến mới hiểu vì sao như thế. Đất đai nhiễm mặn vì gần biển, bờ biển không thích hợp để xây dựng hải cảng lớn, lại càng khó phát triển du lịch vì không có núi non, bãi biển đầy bùn do phù sa bồi đắp chỉ thích hợp nuôi trồng hải sản. Đối với con người thì đây không phải một vùng đất lành, nhưng phải chăng vì vậy mà nó giữ được một khoản xanh tươi tốt trong cái thế giới được bê tông hóa như hiện nay.
Cần Giờ có gì? Một con đường thênh thang nối liền Sài Gòn với 2 bên là rừng đước, tôi nói “thênh thang” là vì lâu lâu mới thấy một bóng xe máy vụt qua, so với những con đường toàn người là người ở cái thành phố cách đó không xa khiến ta cảm giác được một sự thanh thản nào đó. Nó là sự đối lập kỳ lạ được ngăn cách bởi một con sông. Trên đường, tôi thấy dường như người ta chỉ đi theo một chiều từ Sài Gòn đến Cần Giờ, đó là những người như tôi, muốn trở về với thiên nhiên sau những chuỗi ngày mệt nhọc. Bởi sự một chiều đó, tôi chợt nghĩ rằng bản thân Cần Giờ như một khu biệt lập, tự sinh tồn với những gì nó có, những gì thuộc về riêng nó. Có cái gì đó chung giữa tôi và nơi này.
Thật đáng tiếc khi không thể dừng lại chụp hình trên con đường với cánh rừng xanh tươi ấy. Đi một mình và đi với nhiều người luôn có ưu và khuyết điểm của nó. Đi nhiều người thì ta cảm thấy vui vẻ nhưng những quyết định của ta phụ thuộc rất lớn vào số đông. Đi một mình thì ta được tự do hoàn toàn nhưng sẽ bị nỗi cô đơn vây kín. Tính ra thì cách tốt nhất là có một và chỉ một người duy nhất để cùng ta đi đến những chặn đường xa lạ nào đó.
Trong mỗi mối quan hệ mới, ta tìm thấy và đi đến những nơi mới. Những người bạn với tính cách khác nhau, mỗi người một vẻ. Trong sự mới lạ, ta tìm thấy vẻ đẹp và cái tốt của nhau, bởi cái đối lập với chúng thì ẩn sâu bên trong, nhưng quan trọng gì những thứ ẩn sâu ấy khi đây chỉ là những cuộc gặp gỡ thoáng qua tụ đó rồi tan đó. Cũng trong sự mới lạ ấy, ta càng thấy một điều sẽ không bao giờ thay đổi, đó chính là ta. Ta thấy ta trên con đường, thấy ta đang cười nói, thấy ta bên bờ biển vắng, thấy ta ngồi trên đá chơ vơ một mình, thấy ta đang quan sát ai đó đằng xa.
Các chuyến đi đã dạy cho tôi biết rằng hãy yêu mến nhưng cứ để sự yêu mến ấy nằm yên trong tim, đừng chiếm hữu, hãy đón nhận mọi thứ từ cái mà nó có thể cho ta trong giới hạn của ta, bởi ta đến rồi ta sẽ đi, mọi thứ dù là con người hay cảnh vật cũng phải đến lúc rời xa. Tôi khám phá ra một chân lý cho chính tôi, đó là hãy xem từng khoảnh khắc như là vĩnh cữu dù khoảnh khắc ấy chỉ trong phút giây hoặc tính bằng năm tháng. Mỗi kỷ niệm như một đóa hoa trong cánh rừng của tâm hồn, chúng sẽ trở thành đóa hoa bất tử nếu ta luôn nhìn chúng bằng cái nhìn vô tư lự. Nhưng chúng sẽ thành gai nhọn đâm thấu tim ta khi lòng ta tràn đầy sự tiếc nuối và muốn nắm giữ.
Âm thanh lào xào vang lên trên mỗi bước đi dọc bờ cát, đó là tiếng của vỏ ốc bị bể nát dưới chân. Bờ biển trở nên rất đẹp khi có hằng hà sa số vỏ ốc lẫn trong cát. Tôi chợt nghĩ rằng, thật là ngược đời làm sao, nơi ta đến để thấy mình sống, lại là nghĩa trang của loài ốc, cái chết của một loài trở thành sự đẹp đẽ trong mắt của loài khác. Sự sống và cái chết hòa vào nhau, tiếp nối cho nhau, hỗ trợ nhau và tạo ra một thế giới luân chuyển không ngừng. Hạnh phúc và khổ đau, sáng và tối, ngày và đêm, tốt và xấu…phải chăng cũng thế?
Bài viết kỷ niệm chuyến đi Cần Giờ 20/03/2016
1h47’ ngày 22/03/2016
Facebook Comments