Tiểu thuyết: Thiên Đường Tận Thế – (Minh Chí) Chương 2

Thiên Đường Tận Thế

Chương 2: Hồ Tín, Trần Diễm

Quán Bar tiếng nhạc xập xình tứ phía, trong phòng kính ở khu dành cho khách VIP, Hồ Tín ngã người vào phần tựa lưng của sofa, miệng gã ngậm điếu xì gà, chốc chốc lại nhả ra từng ngụm khói lớn, gã nói với người đàn ông ngồi đối diện “Nợ của anh đã gần đến hạn trả rồi đấy, anh chuẩn bị cho tốt, tôi không muốn lần này lại dây dưa như mấy lần trước, tôi còn cả đám đàn em phải nuôi, dạo này cả lũ chúng nó đều trở nên rảnh rỗi đến phát chán“.

Người đàn ông cầm chai bia rót vào ly cho Hồ Tín “Anh thông thả cho em đoạn thời gian, đang có dịch nên mấy công trình muốn khởi động cần đóng thêm vài khoản ‘phí’, em là ‘khách hàng’ quen của anh, chẳng lẽ thấy em chết mà không cứu?“, Hồ Tín nheo mắt cười “Anh đừng có lừa tôi! Buồn cười! Tiền ‘phí’ đóng được nhưng tiền nợ lại không trả được? Có vẻ anh sợ mấy ‘anh ấy’ hơn là thằng em này nên ưu tiên cho mấy ảnh?!” nhìn thấy gã đàn ông muốn nói tiếp, Hồ Tín vội cắt ngang “Được Rồi! Tôi gia hạn cho anh thêm một tháng nữa. Nhớ! Chỉ một tháng, tiền lời vẫn tính. Thằng em này tình nghĩa quá mà! Đừng tưởng là tôi không biết trong hợp đồng với khách hàng thì anh thêm vào đó mấy cái bẫy, chỉ cần có lý do ‘hợp lý’ là có thể thu trước vài chục phần trăm tiền mua nhà. Có điều anh nên cẩn thận, đừng để đến lúc tiền tôi không muốn lấy, lại lấy của anh một cánh tay hoặc tặng thêm vài dao. Có lúc tiền cũng không quan trọng bằng uy tín, không có uy tín sẽ khiến cho bọn đàn em không phục, rất khó làm việc! Anh hiểu?! Anh về đi, nhìn anh tôi thấy phiền“.

Gã đàn ông trán đầy mồ hôi dù phòng mát lạnh vì có điều hòa, gã cảm ơn rối rít sau đó mở cửa kính bước vội ra ngoài, gã xuyên qua đám người trẻ đang cuồng loạn uốn éo thân thể theo điệu nhạc, chẳng một thứ âm thanh nào xuyên được vào tai gã vào lúc này, có chăng là tiếng u u kéo dài và vang vọng trong tâm trí, gã biết đó không phải là một lời đe dọa cho có, hơn một lần gã từng thấy Hồ Tín đang cười cười nói nói những lời như thế với người khác thì rút dao ra đâm mấy nhát, Hồ Tín là một tên điên, nhưng gã cũng không có cách nào khác là mượn nợ tên điên này, không có tiền gã sẽ mất tất cả, kể cả cái mạng già của gã. Càng nghĩ thì gã càng oán hận thằng em trai giàu có, không phải nó không có tiền, hơn chục năm nay, càng thành công thì nó càng xem anh trai như cứt, chẳng nể nang gì cả, nói chuyện điện thoại muốn cắt ngang là cắt ngang, muốn cúp máy là cúp máy, gã thầm nhủ “Mày chờ đấy! Mày vô tình vô nghĩa, đến lúc khó khăn thì đừng trách tao vô tình, ai biết được tương lai thế nào“.

Khi gã đàn ông ra về chừng năm phút thì một cô gái vô cùng diễm lệ bước vào, “Sao anh Tín ngồi đây cô đơn một thân một mình? Có cần em gọi vài đứa vào tiếp chuyện với anh không?“, Hồ Tín cười híp mắt “Em Diễm tới cho anh ôm một cái nào! Em út thì khỏi, có ‘hàng xách tay’ thì mang vào đây cho anh“, nói xong gã cười hô hố. Cô gái liếc xéo gã rồi khúc khích cười “Anh thật biết nói đùa! Anh định ‘chơi’ em đấy à? Mấy cái ‘hàng xách tay’ gì gì đó em không biết, mở quán Bar này chỉ là nghề phụ của em thôi, nếu không có dịch thì em đã theo đoàn đi diễn rồi. Ôi dịch, dịch, dịch! Cứ như là tận thế sắp đến vậy! Vào quán của em không được nói lung tung bậy bạ, lỡ có ai ghi âm thì rắc rối to, anh biết truyền thông của dân mình rồi đó!“.

Khuôn mặt của Hồ Tín dịu lại, không còn vẻ cười cợt “Ừ anh nhớ rồi! Em có biết là anh thương em thật lòng không Diễm? Anh nói rất nghiêm túc, em có biết mấy chuyện gái gú hay hàng trắng anh cũng không dây vào, anh chỉ cho vay, nhiều lúc em thấy anh độc ác cũng là vì công việc nó đòi hỏi phải như vậy!“. Trần Diễm thôi cười, nghiêm túc trả lời “Mệt! Em biết! Nếu không thì đã chả vào đây trò chuyện với anh“, Hồ Tín cười xảo trá “Em biết anh thương em thật lòng nên vào đây với anh? Em khiến anh vô cùng hạnh phúc!“, Trần Diễm đáp ngay “Không cho nói linh tinh, nếu không em cho anh ngồi đây một mình hóng gió từ điều hòa“.

Giống như người đàn ông lúc nãy, hiện tại Hồ Tín không nghe gì xung quanh ngoại trừ giọng nói êm dịu của Trần Diễm và nhịp đập yên bình của trái tim gã. Hồ Tín có thể là một tên ác quỷ ở những nơi khác, nhưng khi gã đến nơi này thì đều tỏ ra lịch sự và nhã nhặn, trong cuộc trò chuyện với người đàn ông, gã mở cho hắn một con đường sống cũng vì gã đang ở nơi này, nếu không phải thì rất khó, và khả năng xẩy ra chuyện là rất lớn. Trần Diễm cũng biết gã là hạng người gì, biết gã thật lòng thương mình, điều đó khiến nàng cảm động đôi chút và luôn tôn trọng gã, còn yêu thì … cho đến giờ chưa ai chạm được vào trái tim nàng.

Trần Diễm nhìn ra phía bên ngoài, chốc chốc lại nói vài câu với Hồ Tín, chỉ khi bên hắn thì nàng mới không phải dè dặt hoặc phải nở những nụ cười giả dối, mọi thứ đối với nàng quá đỗi tự nhiên. Nàng biết với nhan sắc của mình thì chuyện có kẻ muốn sở hữu là không thể tránh khỏi, nhưng trước giờ chưa ai thử làm việc ấy, tất cả là nhờ vào cái gã mà nàng đang trò chuyện, và nàng biết luôn rằng nếu nàng yêu ai đó, gã sẽ không cản trở và vẫn là một người bạn rất thân của nàng, vì gã này là một kẻ điên có nguyên tắc, bởi có nguyên tắc nên mới bị xem là điên, một con sói điên, chuyện đời nó vốn buồn cười như vậy. Còn về những kẻ ở ngoài kia, những thanh niên trai trẻ đang nhảy nhót, hoặc những con người ăn mặc quần áo bảnh bao lịch sự trong đoàn làm phim, hoặc những lão già có địa vị trong xã hội, khi nhìn vào ánh mắt của họ, nàng biết ngay rằng họ đang nghĩ gì trong đầu, cứ như ở trước mặt họ thì nàng đang trần truồng, nàng cũng không muốn suy diễn tiếp về chuyện đó, vì nó khiến nàng cảm thấy kinh tởm và muốn mữa.

Còn tiếp ….. ; Tác giả: Minh Chí

Tiểu thuyết: Thiên Đường Tận Thế – (Minh Chí) Mục Lục

………………………

Nhớ Share bài viết, Like Chí Blog (Facebook) để dễ dàng theo dõi những bài viết mới.

Top 120 Best review phim ý nghĩa trên Chí Blog

Top 50 bài review sách văn học kinh điển của Chí Blog

Facebook Comments

About Author

Minh Chí

Bạn tôi góp ý là: nhiều người ở VN thích làm màu, nên tôi cần làm màu hơn thế. Cho nên các bạn cứ nghĩ tôi rất "đỉnh" là được!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Next Post

Tiểu thuyết: Thiên Đường Tận Thế – (Minh Chí) Mục Lục

T5 Th7 30 , 2020
Lời nói đầu: Bởi vì đây là ‘tác phẩm’ đầu tiên nên bản thân mình cũng không biết thuộc thể loại gì, cứ cho là thể loại ‘thập cẩm’ vì có hiện thực, huyền ảo, giả tưởng, đủ thứ; để cho dễ hình dung thì ‘tác phẩm’ này cần gắn […]

You May Like

Translate» English - Vietnamese