Thiên Đường Tận Thế
Chương 6: Tận thế
Hai hôm nay, trên các trang mạng xã hội đăng nhiều tin tức về những cuộc bạo loạn ở nước ngoài, đó là do sự tác động từ hiện tượng cây cối trên toàn thế giới đều rụng lá, có người bảo rằng tận thế sắp đến, nhiều người cũng phát hiện vô số những loài thú vẫn thường chung sống với loài người đều kéo từng đàn chui vào rừng sâu, các tôn giáo lớn thì tổ chức những buổi cầu nguyện tập thể, kêu gọi loài người nên biết sám hối, có vài ba giáo phái tự phát tuyên bố giáo chủ của họ là ‘Chúa cứu thế’ được Thượng Đế gửi đến trần gian để cứu giúp loài người, họ thực hiện những nghi lễ hiến tế rất kỳ quái và đôi lúc man rợ.
Còn các trang tin tức chính thống thì họ đưa ra một số ‘bằng chứng’ về hiện tượng mặt trời phát xạ ‘sóng nguyên tử’ trong quá trình phản ứng nhiệt hạch, họ nói đây là hiện tượng xẩy ra cách vài ngàn năm một lần nên kêu gọi mọi người không nên hoảng loạn. Riêng đối với người dân của thành phố Cây Gòn thì họ vẫn sinh hoạt bình thường như chẳng có chuyện gì xẩy ra, họ đọc tin tức với tâm thái xem một cuộc vui, cũng có người mua thêm thực phẩm về dự trữ nhưng số lượng ít ỏi vô cùng. Phần lớn người ở đất nước này đều cười chê những kẻ bạo loạn là cuồng tín và dại khờ, rằng con người trong thời đại này nên tin vào khoa học, nếu khoa học nói rằng đó là hiện tượng tự nhiên thì chắc chắn đó phải là hiện tượng tự nhiên, không khác được.
Nhiều chính trị gia ở các nước văn minh cũng lên tiếng phủ định những tin đồn thất thiệt, họ nói rằng có một số tổ chức đã lợi dụng sự kiện để kích động dân chúng hòng mưu lợi, hoặc mục đích của họ là công khai hóa hoạt động của giáo phái nhằm thoát khỏi tình trạng bị chính phủ cấm đoán như thời gian trước. Trong những tin tức không thuộc về chính thức, người ta đọc được một số bài nói rằng những chính trị gia mặt ngoài thì ủng hộ lập trường của chính phủ nhưng bản thân họ lại âm thầm đưa người nhà đến nơi trú ẩn. Tình hình này khiến cho vô số người không biết tin vào đâu, tuy nhiên phần lớn thì mọi chuyện vẫn êm đẹp ở nhiều nước văn minh, nơi mà hầu hết dân chúng đều tin vào khoa học.
Cũng có vài nhà thiên văn học mang sự kiện mây thiên thạch sắp đến trái đất vào rạng sáng ngày thứ tư ra để dự đoán về tác động của nó đến môi trường khí hậu toàn cầu, nhưng sau đó lại bị vô số nhà khoa học khác phản bác, họ cho rằng sự kiện này sẽ không tạo nhiều ảnh hưởng lớn lao, ngược lại thì đây là ngày vui đối với mọi người, vì nó vô cùng hiếm hoi, ít nhất 10.000 năm mới xẩy ra một lần, và toàn thể loài người có thể chứng kiến trận mưa sao băng hùng vĩ nhất từ trước đến giờ, điều này rất khó xẩy ra, nhìn lại lịch sử, nếu có thì chỉ vài khu vực trên trái đất là có thể chiêm ngưỡng, nhưng lần này vì sự dày đặt của ‘đám mây’ nên theo dự đoán là sẽ diễn ra suốt 24 giờ, nghĩa là theo vòng quay của trái đất thì tất cả mọi người đều sẽ thấy rõ vào lúc rạng sáng, chính xác hơn là khi bầu trời còn trong bóng đêm. Sự việc này cũng tạo ra nhiều hứng khởi đối với các nhiếp ảnh gia, hoặc những đôi tình nhân trẻ yêu thích sự lãng mạn. Nói tóm lại thì không có chuyện gì phải lo lắng, điều cần làm là chuẩn bị mọi thứ cho một đêm tuyệt vời nhất để chứng kiến trận mưa sao băng hy hữu trong lịch sử loài người.
Mười giờ tối thứ ba, Minh chở thằng bạn thân là Nghĩa về nhà chơi, bọn chúng muốn ngắm sao băng, và không có nơi nào tuyệt vời hơn là sân thượng ở nhà thằng Minh. Đêm hôm đó bầu trời trong vắt không một đám mây, mặt trăng hình lưỡi liềm treo vắt vẻo trên bầu trời, bởi vì nơi này thuộc về khu vực biên của Cây Gòn và là khu biệt thự nên chung quanh hầu như không có các tòa nhà cao tầng che khuất không gian. Người đàn ông vác một mặt bàn bằng gỗ lên sân thượng, theo sau là một phụ nữ ôm theo cái chăn khá dày, sau nữa là hai nam thiếu niên cầm theo mấy cái gối, cuối cùng là đứa bé gái tay phải ôm gấu bông tay trái ôm búp bê. Đầu tiên người phụ nữ trải tấm chăn thật lớn xuống nền sân thượng, người đàn ông đặt mặt bàn gỗ hình vuông ở giữa chăn, bọn thiếu niên thì ném mấy cái gối xuống nơi cái chăn được trải ra, cứ thế họ lên xuống sân thượng, mang đồ ăn thức uống đặt lên mặt bàn, đứa bé gái hí hửng chạy lên chạy xuống, lúc thì phụ cha cái này, lúc thì phụ mẹ cái kia, còn phần giúp anh hai của nó thì không có cửa, vì nó nghĩ bình thường anh hai rất lười, nên cứ để anh hai tự làm là tốt nhất.
“Tuệ, sao con không ngồi nghỉ một lát? Mẹ thấy con mệt rồi đấy” người phụ nữ nói, thật ra thì nàng cảm thấy buồn cười khi đứa con gái bé bỏng cứ chộn rộn chạy theo sau, sức lực nó thì chẳng có bao nhiêu, ấy vậy mà khi mang cái gì đó thì nó đòi được góp ‘một cánh tay’ mới chịu, chính vì thế, nhờ sự ‘giúp đỡ’ của nó mà việc mang vật dụng lên sân thượng càng khó khăn hơn, nhưng không ai nỡ lòng từ chối sự nhiệt tình vô bờ bến đó. Khi tất cả đã xong xuôi, đứa bé gái chạy đến phía lang cang hướng về Mầm Mầm hô to “Mẹ bảo nên cầu nguyện khi thấy sao băng, điều ước sẽ thành hiện thực, nên Mầm Mầm cũng phải cầu nguyện nha, nhớ cầu cho mọc ra thật nhiều lá“, vừa nói xong thì đứa bé thấy cái cây trụi lá thoáng dao động như đáp lời nó, dù lúc ấy chẳng có một ngọn gió nào thổi qua, mà nếu có gió thì những nhánh cây không lá cũng không thể dao động cho được, tất nhiên đứa bé không hề nghĩ đến điều đó, nó chỉ cảm thấy Mầm Mầm đáp lời thì an tâm về chỗ cha mẹ và chờ những ngôi sao băng rơi xuống.
Thời gian vừa điểm không giờ ngày thứ Tư, trên bầu trời đen thăm thẳm chợt rộ lên những chùm sáng muôn màu, sao băng nhiều đến nỗi nó khiến cả không gian trở nên rực rỡ, có sao băng vừa bùng lên thì vụt tắt, có sao băng thì kéo theo cái đuôi tồn tại vài giây. Lúc này mọi cặp mắt của con người cảm thấy mê ly như rơi vào mộng ảo, họ quên hết thực tại, họ như đang bơi trong vùng ánh sáng dịu dàng, họ quên đi thân phận mình ở chốn nhân gian, quên hết những khổ đau, quên sự tranh đấu, điều còn lại duy nhất là họ và vẽ đẹp hoàn mỹ của sắc màu ánh sáng, cả thế giới như đọng lại và thời gian cũng ngừng trôi. Đôi mắt cay dần, hàng mi chớp xuống kéo họ ra khỏi cái thực tại vĩnh hằng đó, đòi hỏi của xác phàm đưa họ trở về với hiện thực. Đứa bé gái chợt nhớ ra là nó phải cầu nguyện ngay “Cầu cho cha mẹ luôn mạnh khỏe, cho anh hai không còn lười biếng, cho Mầm Mầu trổ thật nhiều lá, cho bác hai không cáu gắt, cho các bạn không giành đồ chơi, cho các bạn thú trong Thảo Cầm Viên được trở về ‘nhà’, cho chúng ta có nhiều rừng, cho mọi người luôn vui vẻ, cho mình luôn ngoan và mau lớn để phụ giúp mẹ“. Khi đứa bé gái mở mắt ra, bầu trời sáng bừng lên lần nữa như đang đáp lại lời nguyện cầu.
…………………
Phan Thạch vẫn nằm trên ghế bố nhìn lên bầu trời hẹp đang rực sáng muôn màu, khoản trời này bị che khuất một phần bởi căn nhà phố mà hắn trọ, phần khác là tòa nhà chung cư ba mươi tầng phía đối diện, hắn có chút tiếc nuối khi không có một khoản trời rộng để chiêm ngưỡng vẻ đẹp vô cùng đó, có lẽ do cái nghèo ám thân nên phải vậy; tuy nhiên Phan Thạch không thấy phiền chút nào, vì hắn luôn tự cho mình là ngài ‘biết tuốt’, và ngài ‘biết tuốt’ dự đoán rằng tương lai hắn sẽ có cơ hội được nằm ngoài trời để ngắm sao đêm tỏa sáng. Sau vài ý nghĩ ngông cuồng và có tính chất ‘tự sướng’, Phan Thạch thỉnh thoảng cảm thấy lo lắng cho bản thân và mọi người, bởi vì hắn nhận ra bầu trời đang thay đổi, chỉ trong hai tiếng đổ mưa sao băng mà không gian đã trở nên đậm đặt, ánh sáng trên bầu trời đang nhòe ra, giống như cách hắn nhìn ánh đèn xe qua lớp sương mù dày đặt trong những chuyến phượt lên miềm núi cao, hắn tự hỏi chuyện gì sẽ xẩy ra cho bầu khí quyển nếu mưa sao băng kéo dài suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ? Ừ thì dù sao con người cũng có được cảm giác hạnh phúc trước lúc nhận ra hiện thực, hắn nghĩ thế. Róc rách … róc rách …, Phan Thạch nhỏm dậy khỏi ghế bố, bước vào phòng, và ngạc nhiên chưa, cả phòng hắn chen chúc hơn chục cái xô đang chứa đầy nước, hắn lách người qua mấy xô nước, bước vào phòng tắm, tắt vòi nước, hắn thở dài nhẹ nhỏm, mọi thứ đã chuẩn bị xong, hắn quay lại ban công, nằm xuống ghế bố, hút điếu thuốc và ngắm nhìn món quà của Thượng Đế đang rơi xuống từ bầu trời.
Bảy giờ, bầu trời vẫn rực sáng nhưng trong một sắc màu âm u hỗn tạp và lòe loẹt, lúc này thì đừng nghĩ gì đến chuyện ngắm sao băng, vì tất cả những khán giả của nó đang dâng trào một trạng thái bàng hoàng và hoảng sợ cực độ. Hồ Tín cầm điện thoại gọi cho tên đàn em thân tín “Mày liên hệ ngay cho năm trăm anh em, gọi chúng nó tập trung lại, nhớ mang theo cả người nhà, sau đó phân phối chốt giữ mười hai kho hàng hóa, sau đó điều hai mươi đứa thân tín nhất đến biệt thự của tao, nhớ mang theo ‘hàng lạnh’ lẫn ‘hàng nóng’, nhớ nhắc bọn nó triển khai nhanh chóng, chỉ mang theo những đồ dùng thiết yếu, thế giới này sắp loạn rồi“, kế tiếp gã gọi cho Trần Diễm “Em đang ở đâu vậy? Cao nguyên Đề Lạt? Quá xa anh không thể đến đón được, giờ nghe rõ những gì anh nói đây, em gói ghém tất cả đồ đạc lại, đón xe hoặc đi bộ cũng được, đến ngay kho hậu cần quân đội nằm trên đường Trần Hưng, xin vào gặp thiếu tá chỉ huy nơi đó, nó là bạn thân của anh, nói là Hồ Tín bảo em đến, làm ngay đi, nếu không sẽ trễ, em cũng thấy hiện tượng lạ đang xẩy ra trên bầu trời rồi đó“, sau đó gã tiếp tục gọi cho tên bạn thiếu tá để nhắc nhở hắn tập trung quân đội bảo vệ kho hậu cần và nhờ giúp đỡ Trần Diễm khi nàng đến.
Trung tâm thành phố Cây Gòn, Lý Hoàng dừng xe máy trước cổng lớn của quân khu để xin vào gặp người cậu ruột đang làm thiếu tướng quân đội nơi này. Vài giờ trước, khi vừa nhận ra bầu trời trở nên bất thường là Lý Hoàng gọi ngay cho người cậu, sau đó phân tích tình hình bất ổn có thể diễn ra, khuyên ông ta phản ứng nhanh chóng, cho quân đội chốt giữ những vị trí trọng yếu, đặt biệt là những kho lương thực lớn, vì khả năng cao xã hội sẽ xẩy ra bạo loạn cướp bóc, đồng thời bảo rằng bản thân mình cũng sẽ đến cơ quan của người cậu để tư vấn khi cần thiết, vì dù sao anh ta cũng có học vị tiến sĩ ngành lịch sử – xã hội.
Chín giờ, lớp sương không còn lơ lững trên tầng cao mà đang phủ xuống mặt đất, đường phố ở Cây Gòn loạn thành một bầy, dân chúng đổ ra đường, họ tập trung đến các cửa hàng và siêu thị, ban đầu người ta còn xếp hàng tính tiền mua thực phẩm, nhưng sau đó vì quá đông nên nhiều kẻ cứ mang hàng hóa chạy ra ngoài, có người dẫn đầu thì sẽ có người bắt chước, thế là trật tự triệt để sụp đổ, bảo vệ, nhân viên siêu thị cũng bỏ nhiệm vụ để tham gia vào việc cướp thực phẩm. Hàng hóa được mang ra ngoài thì ít nhưng đổ vỡ và bị giẫm đạp càng ngày càng nhiều, rồi xuất hiện đánh nhau, những kệ hàng hóa đổ ngã. Trên các con đường xe cộ ứ động va chạm tứ tung, có người bỏ cả xe để chạy đến nơi bán thực phẩm cướp bóc, giao thông chính thức bị tê liệt. Thỉnh thoảng người ta thấy vài người tay trái ôm thùng mì gói còn tay phải thì đang cầm dao quơ loạn, dao chắc cũng lấy được từ siêu thị.
Mặc dù tòa biệt thự của bé Tuệ nằm trong khu biệt lập nhưng vị trí căn nhà có thể nhìn thấy hoàn toàn khung cảnh hỗn loạn đang diễn ra trên đường. Người đàn ông đứng trên sân thượng nhìn toàn bộ cảnh tượng, sau đó ra lệnh cả nhà kiểm tra và chốt kỹ mọi cửa nẻo, mang toàn bộ lương thực tập trung vào một góc của phòng bếp, tìm tất cả thao, thùng, chai lọ ra để hứng nước dự trữ, còn bản thân anh ta thì đi thẳng đến phòng ngủ, với tay lên mở cái hộc nằm trên cùng của tủ quần áo, lấy ra một cái hộp gỗ, mở nắp hộp, bên trong là một khẩu súng lục còn mới tinh và một hộp năm mươi viên đạn, lắp đạn vào súng, mở chốt an toàn rồi lại khóa chốt, sau đó nhét súng vào bao da và cài vào bên hông nơi sợi dây nịt.
Người đàn ông vừa đi xuống phòng bếp thì nghe thấy bên ngoài có người đang gõ cửa, anh ta rút vội con dao trong bếp vắt vội vào phía sau lưng rồi bước ra phòng khách. Cửa chính của căn nhà được làm bằng kính cường lực có khung thép sơn trắng, bên ngoài đang đứng năm gã bảo vệ của khu biệt thự, quần áo họ sốc sếch, trên người có vài vết máu như vừa trải qua cuộc ẩu đả. Một gã đang cầm dùi cui vừa gõ cửa vừa hô “Mở cửa! Mở cửa! Kiểm tra đột xuất“, người đàn ông hô lớn từ bên trong “Đường phố đang xẩy ra bạo loạn, tôi không thể mở cửa cho anh vào“, gã kia lại hô “Nếu anh không mở cửa thì chúng tôi sẽ phá cửa để vào“, rồi gã dùng dùi cui đập mạnh vào cánh cửa, tấm kính rung lên, nó phát ra tiếng ‘bông … bông’ nhưng không hề hấn gì, thấy vậy gã quay trở ra lục tìm trong túi xách mà tên đồng bọn đang cầm, gã tìm thấy cái búa dùng để đập kính trong trường hợp ‘thoát hiểm’, thấy cảnh này thì người đàn ông bên trong vội vàng móc súng ra, mở chốt an toàn, lên cò súng và tiến gần đến cánh cửa, khi gã kia cầm búa quay lại định phá cửa thì gã nhận ra trong tay chủ nhà đang có một khẩu súng, gã giơ hai tay thụt lùi, người đàn ông hô lớn “Các anh đi nơi khác mà cướp, chúng tôi không có nhiều lương thực, trong nhà lại có trẻ em, nếu thấy các anh đến gần nơi này, tôi sẽ nổ súng“, năm gã bảo vệ giơ hai tay lên và thối lui ra ngoài khuôn viên căn nhà.
……………………….
Thứ tư hôm đó là ngày tồi tệ nhất trong lịch sử loài người tính đến thời điểm này, vì đây là lần đầu tiên con người cảm thấy tận thế đến gần như vậy, cái chết giống như ngọn núi khổng lồ đè xuống tâm linh khiến họ không thở nổi, những kẻ yếu đuối tìm nơi để trốn, khóc lóc van xin hoặc ăn năn hối hận chuyện đã làm, những kẻ khác mạnh mẽ hơn, đa số là đàn ông và thanh niên thì lao ra ngoài tìm thứ gì đó đập phá, cướp bóc, giết chóc, dường như việc giải phóng con thú bản năng giúp họ giảm bớt áp lực cùng sợ hãi, nó giúp người ta quên đi nỗi ám ảnh về hai từ ‘tận thế’. Chỉ có bọn trẻ là ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xẩy ra với cha mẹ chúng, cái chết không làm chúng sợ, vì chúng còn chưa hiểu chết là gì, nhưng đám người lớn đang trở nên điên loạn khiến chúng hoang mang thật sự.
Thứ năm không có ‘ban ngày’, chẳng có tia nắng mặt trời nào len lõi qua đám bụi mù dày đặt lên đến hàng chục cây số, nếu từ mặt đất nhìn lên, bầu trời giống như được bao phủ một tấm màn đen cực độ. Nếu trên bầu trời thăm thẳm người ta còn thấy đính vài ngôi sao hoặc vầng trăng, họ sẽ còn phân biệt được nơi họ đang đứng là mặt đất và phía cao kia là bầu trời, nhưng nếu chỉ toàn màu đen, họ sẽ cảm giác nó giống như một vực thẳm hư không mà nếu rơi vào đấy sẽ mất hút, và để khỏi bị ‘rơi’, họ bám chặt vào mặt đất, may mắn là cho đến lúc này nguồn điện vẫn còn, ánh sáng mờ nhạt hắt ra từ những ngôi nhà giúp họ nhận thức được là mình đang ở đâu, xa xa có căn nhà bùng cháy, rồi thêm vài căn bên cạnh, bao quanh những đám lửa khổng lồ là đám người quần áo tả tơi, họ nhìn ngọn lửa bốc cao với anh mắt mê ly, chưa bao giờ họ khao khát được chiêm ngưỡng ánh sáng như lúc này.
Nhưng có vẻ cuộc vui chóng tàn, đám người vây quanh ngọn lửa cảm thấy bầu không khí đậm đặt bắt đầu xao động, vô số ánh chớp lóe lên từ không trung, nếu trước đó phía trên như vực thẳm sâu hun hút thì lúc này nó sáng rực như được phủ bởi một tấm lưới đan từ hàng vạn tia sét, mặt đất rung nhẹ, sau đó mạnh dần, có thứ gì đó đang lao đến, tràn qua với tốc độ cực lớn, sương mù quá đậm đặt khiến họ cố nhìn mà không thấy, rồi bỗng đâu một lũ những chiếc ô tô từ trời cao rơi xuống trước mắt họ, đợt gió lốc mang theo cát đá ùa tới, kéo họ và đủ mọi thứ dập nát bay lên trời cao, mắt họ tắt ngúm và sự sống cũng tắt theo. Trên khắp địa cầu, từng đợt lại từng đợt sóng không khí mang theo bụi đất lướt qua, chúng tàn phá những gì có thể tàn phá.
Trong căn phòng nhỏ ở lầu hai, Phan Thạch nghe tiếng rì rầm từ bên ngoài, tay đặt trên sàn gạch cảm nhận độ rung của nó, mắt nhìn vào thẳng vào ngọn đèn neon đang bật, ánh sáng vụt tắt, mất điện, hắn bình tĩnh đưa tay sờ soạn chung quanh, lát sau ngọn đèn led lóe sáng, nó đã được cắm vào cục sạc đa năng. Phan Thạch đứng lên, đặt ngọn đèn led ở nơi cao nhất trong phòng để ánh sáng có thể chiếu rọi khắp nơi, hắn chợt nhận ra con người đúng là may mắn khi có được cặp mắt để nhìn và thế giới này có thứ gọi là ánh sáng, nếu thiếu một trong hai thì làm sao mà sống? Trừ phi con người giống như mấy con trùng có thể ăn đất, mà trùng thì không biết được đẹp xấu, nó chỉ cảm nhận được thế giới qua thứ nó ăn hoặc bao phủ quanh thân thể nó, cho nên bộ não nó ‘trống rỗng’ và ‘tối tăm’, con gà ăn con trùng vì con gà có mắt, con cáo ăn con gà vì cáo mạnh hơn gà, người ăn cáo vì người thông minh hơn, vậy con gì ăn con người? Ngài ‘biết tuốt’ cười cợt đưa ra kết luận cuối cùng, họ tự ăn nhau hoặc họ tự giết chính mình, đó là lý do con người không thể trở thành giống loài bất tử. Phan Thạch dùng tay xé bao nylon chứa bánh ngọt, sau đó hắn ngạc nhiên nhìn cái bánh và cái bao, tại sao trong bao chỉ có ‘nửa’ cái bánh? Hoặc tại sao người ta dùng cái bao dài gấp đôi để chứa cái bánh? Phải chăng khoản không gian còn lại người ta dùng để chứa thứ gì đó mà hắn không nhìn thấy được?
Khi cơn bão bụi vừa bắt đầu kéo đến, người đàn ông ra lệnh cả nhà kiểm tra những cánh cửa một lần nữa, xem chúng có được chốt chặt hay chưa, riêng phần anh ta thì kiểm tra lại cửa chính nơi phòng khách, đang loay hoay xem xét bộ khóa thì một tấm bảng rách nát từ đâu bay đến áp sát vào tấm kính khiến anh ta giật mình, chỉ vài giây, cơn gió lại cuốn nó bay đi mất, không quá khó khăn để anh ta nhận ra đó là thứ được gắn phía trên cánh cổng mà mỗi lần chạy xe qua đều làm anh tự hào, ‘khu biệt thự Thành Công’.
Người phụ nữ trở lại phòng khách, qua ánh nến, nàng đến ngồi cạnh chồng trên sofa “Anh có sợ hãi không? Em thì đang rất sợ hãi, nhưng mỗi khi nhìn anh, em cảm thấy yên tâm vô cùng. Lần trước những tên bảo vệ đó … nếu anh không ngăn được thì em không biết chuyện gì sẽ xẩy ra, nó còn đáng sợ hơn những gì đang đến với chúng ta lúc này, tại sao con người có những lúc trở nên khủng khiếp như thế?“, người chồng đáp “Cũng như cách mà em đã nhìn anh, khi anh thấy em và các con, anh có thể làm mọi thứ, anh có thể nổ súng giết tất cả bọn họ nếu dám xông vào. Cảm thấy chúng ta sắp chết cũng làm anh phát điên, nhưng em có biết tại sao lúc này anh lại bình tĩnh như thế?“, người vợ lắc đầu, anh ta ngồi sát vào vợ và nói nhỏ “em hãy chú ý xem con gái chúng ta đang làm gì“.
Trong khi Minh và Nghĩa đang lấy những hộp thức ăn trên kệ bếp xuống thì nghe đứa em gái hô vang “Anh hai, cánh cửa sổ này kêu lạch cạch, anh phải chốt lại nha“, nói xong nó hào hứng chạy ra phòng khách nằm sấp áp tai xuống sàn nhà “Cha, mặt đất đang rung nè, nó rung được vài giờ rồi đấy, nãy giờ cứ mười phút là con kiểm tra một lần. Ồ … bây giờ thì nó hết rung rồi … hình như là nó đang lắc lư … lạ thật nha!“, từ nằm sấp nó lăn qua chuyển thành nằm ngữa, chỉ tay lên cái đèn chùm treo ở giữa “Cha mẹ, cái đèn dao động kìa“, nghe thế hai vợ chồng liền nhìn theo cánh tay đứa con gái, quả nhiên là cái đèn đang dao động qua lại và toàn bộ căn nhà lắc lư dù rất nhẹ nhàng. Sự việc này khiến người đàn ông không hiểu, mặt đất rung thì đúng rồi, còn lắc lư … trừ phi cả căn nhà đang được treo lên không, nhưng điều này là không thể, anh ta bước lại gần cửa kính cố nhìn ra ngoài, vẫn tối đen như mực.
Còn tiếp ….. ; Tác giả: Minh Chí
Tiểu thuyết: Thiên Đường Tận Thế – (Minh Chí) Mục Lục
………………………
Nhớ Share bài viết, Like Chí Blog (Facebook) để dễ dàng theo dõi những bài viết mới.
Top 120 Best review phim ý nghĩa trên Chí Blog
Top 50 bài review sách văn học kinh điển của Chí Blog