Con Đường Ánh Sáng (chuyện thằng Minh – viết 2012) – CHÍ BLOG

Thằng Minh là bạn tôi. Nó là bạn học của tôi từ năm lớp 6. Hai đứa tôi rất thân, tính nó và tôi khá giống nhau. Cũng hay suy tư vẫn vơ về những nỗi niềm trong cuộc sống. Trong mắt tôi thì cuộc đời gần như mang một gam màu xám. Tôi sẽ trả lại đúng những gì mà cuộc đời đã cho tôi. Còn nó thì không vậy, dù rằng cuộc sống ấu thơ của nó còn khổ hơn cả tôi.

Nó luôn bảo với tôi rằng con người vẫn còn có thể thay đổi nếu ta thật sự quan tâm và đặt niềm tin vào họ.
Cả tháng nay tối nào nó cũng đi học lớp Anh văn giao tiếp. Mấy ngày đầu thì vẫn về đúng giờ, sau đó thì thường về trễ và thái độ lạ lắm. Lúc nó vui, lúc nó buồn, rồi thì nhắn tin suốt. Ồ! Tôi bỗng tỉnh ngộ, nó đang yêu! chắc là em nào ở lớp ngoại ngữ. Tôi nghĩ chắc cũng ok thôi vì ngoại hình của nó hơn tôi nhiều, tính tình lại tốt nữa chứ. Nếu nó đã quan tâm ai thì quan tâm hết mình. Tuy giờ nó thu nhập bình thường nhưng nó giỏi mà, việc lên lương là sớm hay muộn thôi. Một thứ hàng hiếm trong một cái xã hội luôn chạy theo danh lợi như thế này, mà không có người thương nữa thì con gái bây giờ mắt bị mù hết rồi.
Nhưng mọi việc đã diễn ra không đúng như tôi tưởng. Giờ em của nó không còn học ở lớp ngoại ngữ nữa. Theo như nó kể thì em ở Hà Nội vào Sài Gòn tìm việc. Ở ngoài quê em đã bị người yêu phản bội. Để không đối mặt với những khổ đau thì em đã dấu cha mẹ mà vào đây. Nó khâm phục em là vì thế.
-Nhưng sẽ không có vấn đề gì với một cô gái không có tiền bạc một thân một mình vào đây hay sao? – tôi hỏi.
Nó im lặng hồi lâu. Đúng như tôi đoán, ở ngoài kia em làm việc cho một quán Bar. Tôi cũng không có kỳ thị gì ở đây. Vốn là ta sống trong cái môi trường nào thì sẽ mang những đặc tính của môi trường đó. Ở cái chốn ăn chơi đó thì những kẻ vây quanh em đều dư bạc thừa tiền cả. Em thường tham gia những cuộc vui thâu đêm suốt sáng. Người yêu của em là một anh chàng nhà giàu đẹp trai. Mà một cuộc tình như thế thì tồn tại được bao lâu chứ? Em rất yêu anh ta nhưng anh ta nào có yêu em. Không có mặt em là anh ta chở ngay cô bạn của em “đi dạo”. Một sự thật cuối cùng rồi cũng lộ ra dù là sớm hay muộn. Và điều đó đã làm em trôi dạt vào đây.
Khi một thói quen đã hình thành thì làm sao có thể bỏ được. Làm sao em có thể bỏ được những cuộc vui ban đêm. Làm sao em không cười nói vui vẻ với những anh chàng nhà giàu có thể mang đến cho em những cuộc vui. Em không sa đọa nhưng em cũng không cưỡng lại được, sau những cuộc vui thì việc một mình vào khách sạn ngủ vì không về được phòng trọ là chuyện thường. Em vừa nhạy cảm lại vừa chai lỳ đã khiến nó yêu em. Em luôn bị dằn vặt vì cuộc sống của mình nhưng em không cưỡng lại được. Em có một ước mơ về cuộc sống bình thường nhưng đầu óc của em không tập trung được vào việc học. Nó nghĩ nó sẽ giúp em thoát khỏi vũng lầy đó.
Nó thật khờ. Nó có gì chứ? Muốn làm anh hùng sao? Để làm được anh hùng ngày nay thì bạn phải có tiền trước tiên đã. Để đưa cô ta ra khỏi cuộc vui chơi không tốt thì bạn phải có chi phí cho những cuộc vui lành mạnh. Để cô ta không nhận quà từ những anh bạn nhà giàu thì ít nhất bạn cũng phải có chi phí tặng quà ở mức tối thiểu nào đó. Mà bạn của tôi ơi! cái mức tối thiểu đó thì với mức lương của bạn không đáp ứng được đâu.
Nó kể chuyện cổ tích với em trong tin nhắn. Nó bảo em rằng em là một loài thiên nga cao quý bị lạc lối. em hãy cố gắn học tập đi. Để có một ngày nó dẫn em đến môi trường của loài thiên nga và bỏ lại cuộc sống cùng những chú vịt ham chơi lúc này. Nó dùng thật nhiều chuyện cổ tích với kết thúc có hậu để khuyên giải em. Nó nhắc em học mỗi ngày. Cả cái ngày chủ nhật duy nhất được nghỉ nó cũng dành để ôn bài cho em. Và em đã không phụ lòng nó. Em đã không đi chơi nữa. Em đã chăm học.
Các bạn có nghĩ câu chuyện đến đây là kết thúc? Không bạn à. Tôi không kể một câu chuyện cổ tích. Tôi kể một câu chuyện đời thực. Mà đời thực thì rất phũ phàng.
Em biết người yêu cũ vào Sài Gòn chơi cùng cô bồ mới. Tất cả những quyết tâm của em cũng theo đó mà sụp đổ. Và … theo chúng là những cố gắng của bạn tôi. Trong buồn bã em đã bỏ học. Thay vì tìm cách vượt qua khổ đau ở một con người luôn yêu thương em và luôn muốn điều tốt cho em thì em đã chọn lựa tìm quên trong những cuộc chơi không tốt. Em đã không trả lời những cuộc gọi của nó. Em đã quên những lời hứa với nó là sẽ sống tốt hơn, học tốt hơn. Em đã quên hết những trăn trở của em về một cuộc sống tốt đẹp mà em mơ ước.
Nó vẫn cố gắng tìm em trong vô vọng. Có lẽ một ngày nào đó nó sẽ tìm được em, có thể nó sẽ thuyết phục được em và cả hai tìm được hạnh phúc. Nhưng tôi thấy điều đó rất mong manh.
Cuộc sống là vậy. khi ta đã cố gắng hết mức, bỏ ra thật nhiều điều quý giá để xây dựng một con đường sáng cho một ai đó, thì chưa chắc người đó sẽ đi trên nó. Không phải con đường đó không quý giá mà việc có đi hay không lại phụ thuộc vào suy nghĩ và nhận thức của bàn thân người đó.
Nếu có ai hỏi tôi một ngàn lần rằng thằng Minh là người thế nào, thì tôi vẫn đáp: “nó là một thằng khờ”. Nhưng xã hội này lại cần một thằng khờ như nó hơn một ngàn thằng như tôi.
…………….
Viết kỷ niệm một cô gái đã quên mặt
Minh Chí
Facebook Comments

About Author

Minh Chí

Bạn tôi góp ý là: nhiều người ở VN thích làm màu, nên tôi cần làm màu hơn thế. Cho nên các bạn cứ nghĩ tôi rất "đỉnh" là được!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Next Post

Đám đông, sự khác biệt và chính ta - CHÍ BLOG

T3 Th8 28 , 2018
Chúng ta sống, chúng ta tuân thủ những luật lệ chung. Vì những lợi ích mà người khác mang lại, chúng ta biến thành những kẻ chạy theo số đông và nịnh nọt họ, làm vừa lòng họ dù rằng có thể những gì ta nói, những gì ta làm […]

You May Like

Translate» English - Vietnamese