Tiểu thuyết: Thiên Đường Tận Thế – (Minh Chí) Chương 1

Lời nói đầu:

Bởi vì đây là ‘tác phẩm’ đầu tiên nên bản thân mình cũng không biết thuộc thể loại gì, cứ cho là thể loại ‘thập cẩm’ vì có hiện thực, huyền ảo, giả tưởng, đủ thứ; để cho dễ hình dung thì ‘tác phẩm’ này cần gắn thêm một chữ ‘siêu’ vào, do đó nếu độc giả cảm thấy ‘siêu phẩm’ có chi tiết nào không hợp lý thì cứ cho rằng tác giả đang dùng thứ ngôn ngữ ‘siêu hình’ và ‘siêu thực’ để cài cắm vô số ‘siêu ẩn dụ’ (cười). Về nội dung, tên của ‘siêu phẩm’ đã thể hiện rõ, chi tiết hơn thì viết đến đâu người đọc và tác giả sẽ biết đến đó, về phần hướng đi sẽ rất dễ nhận biết sau khi đọc được vài chương đầu.

Mong nhận được nhiều sự ủng hộ về tinh thần lẫn vật chất (cái này rất quan trọng á) từ tất cả các bạn. Mình không chấp nhận những hành vi sao chép nhé, giả sử như ‘siêu phẩm’ này quá tuyệt vời, các bạn có thể Share bài viết hoặc đăng lại trên website của các bạn nhưng cuối bài viết phải có đường link dẫn trực tiếp đến bài viết trên website của mình. Xin cảm ơn và chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Tiểu thuyết: Thiên Đường Tận Thế – (Minh Chí)

Chương 1: Gia đình

Âm thanh bài hát đang thịnh hành vang lên từ chiếc điện thoại di động đắt tiền đặt trên bàn làm việc, người đàn ông với tay cầm lấy “A lô, anh gọi em có chuyện gì không?“, nghe chưa dứt đối phương nói hết thì anh ta đã cắt ngang “Anh cũng biết hiện tại tình hình chung mọi người đều đang khó khăn, bệnh dịch lan tràn nên em khó lòng giúp anh, để khi nào bệnh dịch qua đi thì mới có thể tính tiếp, em rất tiếc“, nói thêm vài câu thoái thác anh ta liền tắt máy. Nghĩ nghĩ một hồi, người đàn ông lại cầm lên điện thoại, mở danh bạ bấm gọi “Em đó à, là anh, anh hai vừa gọi cho anh, nếu anh ấy gọi em để mượn tiền thì nhớ từ chối. Anh ấy trước đó đầu tư bất động sản, kiểu ‘tay không bắt sói’ ấy mà, giờ thì toàn bộ ngành địa ốc đều đang đóng băng nên nợ nầng chồng chất, anh cũng chẳng biết nói sao, không đủ nội lực thì đừng có chơi lớn, huống hồ chúng ta còn phải thủ, ai biết được tương lai thế nào… ừ em đi chợ đi, chiều đi đón con nhớ mang khẩu trang, anh cúp máy đây“.

Thành phố Cây Gòn có khoản mười triệu dân nên lúc nào đường phố cũng đông nghẹt người, dù cả thế giới đang diễn ra đại dịch nhưng chẳng vắng vẻ hơn tí nào. Nếu từ phía trên cao nhìn xuống, người ta như thấy được một tổ mối khổng lồ bị cắt ngang, ngoài phần xám ngoét của đất đá thì có vô số những dòng chảy vô cùng chậm đan xen vào nhau, khi đó người xem chợt có cảm giác chóng mặt, tởm lợm và muốn nôn mữa. Có truyền thuyết nói rằng trẻ con vốn là thiên thần ở trên trời cao, phải chăng vì nhìn thấy cảnh này mà các em bị té nhào xuống trần thế? Cũng may phía dưới có vô số những bà mẹ lòng tràn đầy yêu thương đang dang tay chờ đón chúng, nếu không thì chúng ta không biết sự thể sẽ ra thế nào.

Đối diện với tòa cao ốc như chiếc hộp bốn mặt kính xám nơi có văn phòng của người đàn ông là ngôi trường mẫu giáo Bé Yêu đầy màu sắc sặc sỡ, xanh đỏ tím vàng đủ cả. Trong căn phòng rộng được gắn máy lạnh đang có hai mươi đứa trẻ vui chơi cùng nhau, một cô bé tay cầm chiếc xe đua đồ chơi đẩy tới đẩy lui trên sàn nhưng mắt cứ nhìn chằm chằm vào con búp bê của đứa bạn; bé không xem con búp bê giống như những món đồ chơi khác, nó như là đứa em của bé, hoặc như một đứa con, và bé muốn chăm sóc nó như mẹ đã chăm sóc bé mỗi ngày; sáng nay chỉ vì lười biếng dậy trễ nên bé không giành được nó, bé đang cảm thấy hối hận lắm.

Cô bé cầm chiếc xe đua đi lại gần đứa bạn “Cậu đổi cho mình con búp bê nhé!“, đứa bạn lắc đầu, cô bé không nản lòng, đưa tay vào túi lấy ra thanh kẹo “Thêm cái này được không?“. Nhìn thấy thanh kẹo khiến mắt đứa trẻ rực sáng, nó giật lấy thanh kẹo và chiếc xe rồi ném con búp bê cho cô bé, cả hai nhìn nhau cười, cuối cùng thì ai cũng có được điều mình muốn.

Cách trường mẫu giáo Bé Yêu vài con đường là một ngôi trường khác rộng lớn hơn, nhiều dãy lớp học cao bốn tầng lầu nằm sát cạnh nhau, toàn thể được phủ lên màu vàng nhạt, phía trên cổng có tấm bảng sắt ghi dòng chữ “Trường Trung Học Cơ Sở Trưởng Thành”, trường được bao bọc bởi một hàng rào bê tông cao hai mét. Nơi góc sân, bốn đứa trẻ mặc đồng phục trắng tinh đang vây quanh một đứa trẻ khác, bọn chúng đều là học sinh lớp bảy. Một trong bốn đứa nói với đứa ở giữa “Mày nên tránh xa con Ngọc, nó là bạn gái của tao, nếu không thì mày coi chừng, tao không đảm bảo chiếc xe đạp của mày còn nguyên vẹn“, không thấy thằng kia trả lời nó nói tiếp “Mày cũng không được nói chuyện này với Ngọc, tao không muốn gặp chuyện rắc rối vì đánh nhau với mày, việc ấy sẽ phiền đến cha tao, dù sau đó cũng chẳng có gì xẩy ra, chỉ sợ là mày rất khó ở lại trường này“, nói xong bốn đứa bỏ đi, để lại thằng kia xanh mặt với hai tay nắm chặt đứng một mình.

Đi được một khoản, đứa cao lớn nhất nói với đứa lên tiếng lúc nãy “Minh, bọn mình làm vậy là hơi quá đáng thì phải? Dù sao thì nó cũng là bạn học cùng lớp“, Minh nhăn mặt nhìn thằng bạn “Nghĩa, tao chỉ hù dọa nó thôi, mày là bạn thân của tao, mày thấy trước giờ tao có làm chuyện gì đâu? Nhưng cần phải cảnh cáo nó, dạo này có cứ sáp vào ‘vợ yêu’ của tao suốt, làm ta rất bực mình, mày cũng thấy mà! Đi, đi ra căn tin tìm gì uống, hôm nay tao đãi“.

Thành Công là khu biệt thự của những người giàu có, mỗi căn nơi đây có giá rẻ nhất cũng chừng hai chục tỉ, người lạ muốn vào phải liên hệ với người quen sống bên trong và xuất trình giấy tờ để ghi vào hồ sơ ở cổng bảo vệ, trên những con đường được lắp nhiều camera và thường xuyên có bảo vệ tuần tra không kể ngày đêm, nói chung thì sống ở đây rất an toàn. Tuy vậy không phải có nhiều tiền là có thể dọn đến nơi này, vì chi phí hàng tháng rất cao, tiền điện nước, rác, bảo vệ, chăm sóc cây xanh… linh tinh khá nhiều; nghĩa là phần lớn chủ các tòa nhà đều thuộc về tần lớp thành công trong xã hội, họ là những trưởng phòng, giám đốc, hoặc chủ sở hữu các hãng xưởng lớn nhỏ, bên ngoài có hằng hà sa số người ước mơ được như bọn họ.

Giàu sang không chỉ thể hiện ở sự đồ sộ của căn nhà, nó còn thể hiện qua nội thất và tiện nghi bên trong; Giường, tủ, bàn ghế đều được làm từ gỗ tốt, mà ở thời điểm rừng bị khai thác gần như không còn thì chúng đắt tiền có thể nghĩ. Tiếp đó là máy móc tiện nghi và đồ gia dụng của những thương hiệu nổi tiếng, một bộ loa thùng hoặc Tivi siêu mỏng có giá mà một người dân bình thường dành dụm mấy chục năm chưa chắc đã mua nổi, trong khi chúng chỉ là một thứ hàng hóa dùng để giải trí.

Chiếc ôtô con chạy qua cổng bảo vệ rồi dừng trước tòa nhà, người đàn ông cầm remote đưa tay qua cửa kính xe bấm mở cánh cửa tự động rồi chạy xuống hầm ngầm căn nhà, dọc theo bức tường mé trái có đậu hai chiếc xe máy của thương hiệu đắt tiền, trong đó là một chiếc năm mươi phân khối kiểu dáng trẻ trung hiện đại. Tiếng nói phụ nữ vọng xuống từ dãy cầu thang “anh lên phòng tắm rửa đi rồi chuẩn bị ăn cơm, hôm nay em nấu mấy món anh thường thích ăn“, kế tiếp, giọng nói ấy như hướng lên phía trên “Minh, con dẹp ngay cái trò điện tử, xuống đây phụ mẹ dọn bàn đi nào!“, lại có tiếng trẻ con vang lên “Để con! Để con! Anh hai lười nhất nhà, con ngoan nhất nhà, mẹ ngồi đây nghỉ đi … ngồi xuống đây … đúng rồi … dựa lưng vào ghế. Con lau bàn giúp mẹ, con mang chén ra giúp mẹ…“.

Mặc dù người đàn ông rất mệt mỏi lúc về tới nhà, nhưng sau khi nghe được giọng nói của đứa con gái thì anh ta cảm thấy cả người dường như khỏe hẳn, mọi ức chế nơi sở làm bỗng chốc biến đi đâu mất, giống như có một dòng nước mát cuốn trôi hết những bụi bặm mang về từ bên ngoài, anh ta mỉm cười bước lên cầu thang.

Nơi bàn ăn, người đàn ông cầm chén đưa cho vợ “Cho anh thêm chén nữa, em nấu món này lúc nào cũng tuyệt vời“, anh ta nhìn lướt một vòng bàn ăn rồi hỏi tiếp “Hôm nay là ai dọn bàn đấy? Ừ! Bàn rất sạch, chén đũa xếp rất gọn gàng, là ai vậy ta?“, đứa bé gái vừa với tay gấp lấy miếng thịt nghe thế thì vội vã vung tay lên cao, miếng thịt rơi trở lại đĩa thức ăn “Là con! Là con! Mấy lần trước cũng vậy, cha về thấy bàn sạch sẽ ngay ngắn đều là con giúp mẹ dọn bàn, anh hai lười biếng, chỉ mê chơi game“. Người đàn ông cười nhìn đứa con gái “Ừ! Con rất ngoan, giống mẹ“, người phụ nữ đẹp vừa đưa chén cơm vừa liếc xéo ông chồng, người đàn ông vẫn cười, cầm lấy chén cơm, anh ta chợt nghiêm mặt nhìn về đứa con trai “Cha không cấm con chơi game, nhưng nếu con không biết tiết chế, mấy thứ đó sẽ bị cắt hết, bài tập về nhà có làm đầy đủ không? Học hành thế nào? Xã hội bây giờ không bằng cấp không tiền bạc là chết đói có biết không“, đứa con trai ngẩn mặt lên nhìn cha “Con biết mà! Cha yên tâm, tháng này con vẫn hạng nhất trong lớp“, người đàn ông gật gật đầu “Cha nói thế cũng không phải vì chuộng bằng cấp hay là học vị, xã hội bây giờ thực tế lắm, có bằng cấp mà làm việc không hiệu quả thì cũng vứt đi, nhưng ở tuổi đi học thì phải chăm chỉ học hành, chơi cũng được thôi, giúp đầu óc thanh thản, có điều nên tham gia mấy trò thể thao nữa cho có sức khỏe. Thôi, mọi người tiếp tục ăn cơm!” nói xong người cha lại chỉ chỉ về phía đứa con gái “Con nên học tập bé Tuệ, vừa thông minh vừa ngoan ngoãn, chỉ là lâu lâu hay tè dầm thôi“. Nghe thế mọi người đều phì cười.

Còn tiếp ….. ; Tác giả: Minh Chí

Tiểu thuyết: Thiên Đường Tận Thế – (Minh Chí) Mục Lục

…………………………

Nhớ Share bài viết, Like Chí Blog (Facebook) để dễ dàng theo dõi những bài viết mới.

Top 120 Best review phim ý nghĩa trên Chí Blog

Top 50 bài review sách văn học kinh điển của Chí Blog

Facebook Comments

About Author

Minh Chí

Bạn tôi góp ý là: nhiều người ở VN thích làm màu, nên tôi cần làm màu hơn thế. Cho nên các bạn cứ nghĩ tôi rất "đỉnh" là được!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Next Post

Tiểu thuyết: Thiên Đường Tận Thế – (Minh Chí) Chương 2

T5 Th7 30 , 2020
Thiên Đường Tận Thế Chương 2: Hồ Tín, Trần Diễm Quán Bar tiếng nhạc xập xình tứ phía, trong phòng kính ở khu dành cho khách VIP, Hồ Tín ngã người vào phần tựa lưng của sofa, miệng gã ngậm điếu xì gà, chốc chốc lại nhả ra từng ngụm […]

You May Like

Translate» English - Vietnamese