Câu chuyện bắt đầu từ một anh chàng thất tình…À! Nghe có vẻ sến quá nhỉ? Chúng ta tạm thời cho qua chuyện ấy hen (cười)… cuối cùng thì anh ta nhận ra mình phải thay đổi cách sống, phải tự đi tìm hạnh phúc cho mình bằng cách… đi chơi.
Trước giờ chưa lần nào đi xa đến thế, Sài Gòn – Đất Mũi cũng khoản 400 km, nó là quá xa đối với tôi, mà tham gia cùng những người bạn chưa quen biết thì cũng mới lần đầu. Trong khi ấy 2/4 là ngày off của hội Yêu Nhạc Trịnh, nếu off thì tôi có thể tham gia một chương trình có chất lượng và được ca. Nhưng sau khi thông qua ý kiến một người bạn, tôi không còn cảm thấy ngần ngại nữa, chuyện gì cũng có lần đầu tiên của nó, và cũng nhờ đó mà thứ 7 tới tôi lại đi chuyến thứ 2 đến Kê Gà.
Dù chuyến đi chưa được gọi là hoàn mỹ nhưng cũng cảm ơn lead của nhóm là bạn Loan và sự tích cực của mọi người. Đối với những gì mới lạ (tên người và địa danh) thì tôi thường nhớ rất kém, nên chỉ lượt lại những gì ấn tượng đối với mình. Đầu tiên là khi đến TP.Mỹ Tho nhóm đã bị lạc 2 xe, thế là đoàn dạo 1 chút trong Mỹ Tho, thú vị ở chỗ đó là nơi mẹ tôi đang sống, đi ngắm quê mình (nửa quê, tôi ở Gò Công) trong vai trò một du khách (cười). Ấn tượng thứ 2 là bạn Công đến từ Hà Nội, cưỡi chiếc Dream rệu rã nhưng lái rất cứng và rất tỉnh, có lẽ ngoài ấy bạn này đã đi phượt nhiều. Ấn tượng thứ 3 là bạn Hữu, và bạn đã chở Lead giữa cuộc hành trình, cả 2 đều rất tích cực trong việc giúp chuyến đi được suông sẻ hơn. Ấn tượng thứ 4 là các cô gái xinh đẹp dễ thương, nhưng điều hấp dẫn nhất chính là sức sống, là sự nhí nhố tỏa ra từ họ, chuyến đi có thể sẽ trở nên cực kỳ mệt mỏi nếu không có các cô gái (cười).
Ấn tượng đặt biệt nhất tất nhiên là Ôm, đó là một cô gái dịu dàng và xinh xắn (cười). Khi off lần đầu hỏi ra mới biết tôi và Ôm ở cùng một con hẻm nhưng bị chia cắt bởi một con đường (2 hẻm đối diện nhau). Sẵn đây cũng tố cáo luôn, cái xã hội này thật lạ! người ngồi phía sau gọi là Ôm mà chả thấy ôm bao giờ (cười +2), có lẽ cái từ đó chỉ mang tính chất tạo ra ảo tưởng đối với Xế. Nhưng cũng đúng thôi! Gọi là Ôm thì không được ôm, còn nếu đã ôm thì sẽ có những tên gọi khác như Gấu, “Mẹ 2”… và khi đó vai trò lại khác đi, người ngồi sau thành bà chủ còn tên lái xe biến thành kẻ làm công. Nói vui vài câu về Xế – Ôm thế thui. Đó là cuộc gặp gỡ của số phận trong từng chuyến đi, ở một chuyến đi khác ta lại có một Ôm khác, ta biết được một con người khác, một tính cách khác, một cuộc đời khác. Giống như nơi ta sẽ đến rồi ta sẽ đi, không ràng buộc, không níu kéo, khi đó ta chấp nhận người đó lúc đến và cũng chấp nhận khi người đó đi. Cái còn lại là một hoài niệm đẹp, đẹp cho cả hai. Và tương lai có thể ta sẽ gặp lại trên chuyến hành trình khác, hoặc không.
Ấn tượng nhất trong chuyến đi đối với tôi không phải là Đất Mũi mà là chợ nổi Cái Răng, tôi được ngồi xuồng máy, được ăn bún nước trên sông, được chụp ảnh sóng nước, được thấy người ta buôn bán trên sông bằng cách cho xuồng cặp sát xuồng mình và quàng vào bằng sợi dây thừng. Tôi thấy bác lái sống gần như cả đời trên sông đã hơn 1 năm chưa vào công viên cách bờ không xa. Khi ấy tôi chợt tự hỏi, liệu những con người ấy khi chết đi cũng sẽ chết trên sông? Ngày nay đường bộ phát triển, chợ nổi không còn giữ vững vị trí của nó như ngày xưa. Nhưng nhờ vào đặc tính lạ lùng của nó đối với người thành thị và du khách mà nó vẫn còn tồn tại để qua đó tôi có thể nhìn lại một thời đã qua, cái thời mà những chợ nổi như thế lớn gấp chục lần bây giờ.
Cuối cùng là sự phê phán cũng như tiếc nuối. Đi xa lần đầu tiên, tôi rất háo hức để tự sướng qua các bức ảnh, nhưng khi xem những bức ảnh đó thì bạn tôi bảo rằng “sao chán thế? Cảnh đẹp mà không chụp, toàn thấy cái bản mặt nhăn nhở của bạn” (cười). Sau đó bạn ấy giảng giải cho tôi thế nào mới là du lịch thật sự, đó là khi những kỹ niệm được gắn liền với nơi ta đến, nhìn một bức ảnh dù không có ta nhưng ấn tượng về nơi đó luôn mãi khắc sâu trong ta, còn những bức ảnh tự sướng, dù có ta nhưng trong đó mọi thứ chỉ làm nền cho ta, cái quan cảnh nơi ta đến – lẽ ra là trọng tâm của chuyến đi lại trở nên nhạt nhòa. Khi tôi biện mình là vì phải chạy suốt và không có thời gian thì bạn ấy lại bảo “người VN thật lạ! đó đâu phải là du lịch, đó là nhảy từ điểm này đến điểm khác, du lịch thật sự phải là sự trải nghiệm trong suốt chuyến đi”. Bạn ấy nói đúng, tất cả mọi người chúng ta, đa số đi là để đến một điểm nào đó, mà cái điểm đó nó đặt biệt không phải vì bản thân nó mà vì nó trở nên nổi tiếng, ta đi vì cái tiếng khen của người đời, người khác bảo đẹp, ta cũng bảo đẹp dù chưa chắc ta nhìn thấy cái đẹp trong đó. Ví như Đất Mũi, với tôi thì nó chả có gì đặt biệt, nhưng cái đặt biệt của nó lại là con đường với những đầm lầy mọc lên rừng đước, là những chú cò đang kiếm ăn, là một màu xanh tươi không có dấu vết của con người. Vì nơi nào có con người thì nơi ấy bị tàn phá. Vậy xét cho công bằng, trải nghiệm cái đẹp thật sự của thiên nhiên không phải là nơi ta sẽ đến mà là con đường ta đi đến đó, những nơi ấy con người luôn thích lướt qua nên nó vẫn giữ nguyên linh hồn của nó – một linh hồn trong sáng và thuần khiết, không bị xi măng và rác rến, lừa bịp, làm tiền…khiến cho ô uế.
Dù phê phán, nhưng tôi sẽ còn tham dự nhiều cuộc hành trình với những con người xa lạ hoặc thân quen, cùng đi chung nhưng tôi sẽ tìm kiếm những điều khác họ. Cho đến một ngày khi gặp ai đó giống tôi, thì tôi và người ấy sẽ rong ruổi trên những cuộc hành trình hoàn mỹ của mình. Hoặc tôi sẽ đi một mình để hoàn thành nguyện vọng ấy (câu này để một người bạn khỏi cười cái việc tôi cứ đòi phải có ai đó mới làm được điều mình muốn hihi)
Kỹ niệm chuyến đi Cực Nam 01-03/04/2016
Facebook Comments