Cách đây vài hôm, trong một dịp tình cờ tôi đã gặp lại thằng Vinh, nó là bạn cùng phòng KTX vào cái thuở còn là sinh viên. Nhìn bề ngoài thì nó trẻ hơn tôi rất nhiều, vẫn cái tính hiền lành của ngày xưa. Hỏi thăm vài ba câu thì chúng tôi chào từ biệt nhau. Sau khi gặp nó thì tôi chợt nhớ về một câu chuyện cũ từng khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều.
Có một ngày kia nó trở về phòng với tâm trạng buồn rã rời, cái thằng này mỗi khi vui hay buồn đều thể hiện ra bên ngoài như thế. Lúc ấy phòng chỉ có 2 đứa nên tôi đến gần và hỏi chuyện gì thì nó kể cho tôi nghe một câu chuyện.
Trong lớp Anh văn của nó có một cô bé rất dễ thương, nàng không những xinh đẹp mà còn hoạt bát nữa, lại là con nhà giàu. Ngay khi nhìn thấy là nó đã đem lòng yêu mến, nhưng chỉ yêu mến thôi vì nó cũng hiểu rằng với hoàn cảnh khó khăn của nó thì chuyện chinh phục nàng là một ảo tưởng. Nó chỉ có một hy vọng nhỏ bé là được trở thành bạn của nàng. Thế là nó cũng chen chân vào cái khu vực ấy, cái khu vực vốn đã rất đông vệ tinh xoay quanh. Vì nàng không phải là một cô gái hay ra vẻ và làm cao nên nó cũng có một số cơ hội để trò chuyện cùng nàng.
Thằng Vinh vốn tính rất thật thà, nhìn thấy gì thì nó nói nấy thôi, nó khen cái này, chê cái kia. Nó quả là không biết cách che dấu mình như những người xung quanh, những con người ít nói lên những gì ẩn sâu trong đầu họ. Và rồi một ngày kia nó chợt nhận ra nàng nhìn nó bằng một con mắt không thiện cảm, điều này khiến nó quá ngỡ ngàng. Nó cố tìm nàng để hỏi thì nhận được câu trả lời thế này “Sao bạn lại hỏi tôi chuyện đó? Chúng ta không thân cho lắm, tôi thấy bạn còn quá non trong cách đối nhân xữ thế!”. Vậy là nó chẳng biết nói gì thêm nữa.
Nó nói với tôi rằng, nó biết mình tệ trong các mối quan hệ xã giao, nhưng nó cũng không muốn bắt chước những người khác cứ vờ vịt khi trò chuyện cùng nhau. Nó nhìn thấy một nỗi sầu luôn hiện lên trong nàng, nỗi sầu đó ẩn sâu trong lớp vỏ bọc của hạnh phúc, của sự hoạt bát đã trở thành bản năng. Nó chỉ muốn trở thành một người bạn của nàng với tất cả những gì thật nhất của một con người, có lẽ đó là điều nàng luôn tìm kiếm nhưng lại không biết. Nó nhìn thấy nàng nhưng nàng không nhìn thấy nó, cũng giống như biết bao người đã không nhìn thấy nó.
Nghe xong những gì nó kể thì tôi mỉm cười chua chát, tôi bảo nó là mày quá khờ. Một cô gái xinh đẹp, có tài ngoại giao lại giàu có thì làm sao mà nhận ra mày. Xung quanh cô ấy có biết bao nhiêu người vây quanh, biết bao người phải lựa những lời hoa mỹ nhất, xinh đẹp nhất, thông minh nhất, ví von nhất để làm vừa lòng cô ấy. Cô ấy sống quá lâu trong thế giới đó rồi, đã quen nhìn cuộc sống như thế, mà những người vây quanh đó ai không phải là những người tài giỏi và nhiều hiểu biết, điều đó càng khiến cô ấy tự tin hơn. Cô ấy cũng biết họ đang diễn và bản thân mình đang diễn, nhưng cô ấy cho rằng như vậy mới là đời. Còn những người thật thà như mày chỉ là những kẻ ngây thơ khờ khạo và non nớt. Khi ấy sự thật thà của mày không những không được khen mà còn bị khinh khi và ghét bỏ. Cô ấy không hiểu rằng, đến một lúc nào đó, con người sẽ chọn sự thành thật với bản thân không vì họ khờ mà vì họ muốn là chính mình.
Kể từ sau lần đó, nó đã chuyển sang một lớp khác để học, nó không trách nàng vì nó hiểu điều tôi nói, nó hiểu đó chính là cuộc sống. Cuộc sống buột ta phải chấp nhận mọi thứ như chính nó, chấp nhận sự khác biệt trong sự nhìn nhận các giá trị. Nó tin vào những giá trị mà nó theo đuổi và cô ấy cũng vậy, nó sẽ tìm thấy những cô gái biết trân trọng sự khờ khạo và ngây thơ của mình. Từ đó nó không còn gặp lại nàng lần nào nữa.
Minh Chí
Facebook Comments