Đây là truyện thứ 2 có trong cuốn Bão của Le Clezio, tôi thích tác giả này ở chỗ ông luôn mở ra lối thoát cho những con người chịu nhiều đau khổ cùng cực. Nói cách khác thì tác phẩm của ông mang ánh sáng dù nói về bóng tối, bóng tối khiến ánh sáng trở nên rực rỡ hơn.
Truyện được viết theo lối tự sự của một cô gái bất hạnh, cô là kết quả còn lại sau một vụ cưỡng hiếp, rồi bị vứt bỏ sau khi được sinh ra như cách người ta thường làm. Sau đó được nhận nuôi, rồi bị hành hạ, bị ruồng bỏ khi cuộc sống họ trở nên khó khăn hơn. Một câu chuyện tương đối quen thuộc, thật đáng buồn là ngày nay chúng ta đã quá quen với việc như thế, quen đến nỗi khi nghe về chuyện đó thì ta chỉ xúc động một tí rồi thôi. Bạn có biết vì sao tác giả muốn viết theo lối tự sự không? Vì ông muốn chúng ta hiểu nỗi đau đó diễn ra như thế nào, và tác động đến nạn nhân ra sao. Ta khó mà biết được khi đứng ở góc nhìn thứ 3.
Có lẽ sự bất hạnh sẽ ít hơn khi nạn nhân biết được nó ngay từ đầu, để được quen đi, nhưng nỗi đau ấy sẽ bị nhân lên gấp nhiều lần khi mà ta tưởng có tất cả rồi chợt nhận ra mình chẳng còn gì. Rachel được nhận nuôi từ nhỏ và chẳng biết gì, trước khi biết được sự thật thì cô bé vẫn yêu thương 2 kẻ mà cô nghĩ là cha mẹ mình, và cô đặt biệt yêu thương đứa em Bibi là con riêng của họ. Trong lúc nào đó cô bé không hiểu sao bản thân bị đối xữ khác biệt với Bibi, nhưng điều đó cũng không quan trọng gì, từ khi còn rất nhỏ thì cô bé đã chứng kiến họ cãi nhau, có lúc đánh nhau; Rachel trở thành người bảo vệ đồ đạc không bị ném vỡ, giấu đi dụng cụ sắc nhọn có thể trở thành hung khí, ở bên đứa em bé xíu chẳng hiểu gì. Rồi cái ngày đó tới, ngày mà cô bé biết mình không có cha mẹ, biết Bibi không phải em ruột của cô, biết đến cả một cái tên mà cô cũng chẳng có, chẳng có gì cả, chẳng biết ai sinh ra, chẳng biết từ đâu tới, điều đó thật đáng sợ.
Trong suốt những năm tháng của tuổi thơ, chỉ một thứ níu giữ Rachel sống và khiến cô vui, đó là đứa em thân yêu, và như chúng ta đều biết là con người ai cũng phải lớn lên, con người thay đổi, Bibi thay đổi. Thế là Rachel bắt đầu trôi dạt, sự ruồng bỏ khiến một người trưởng thành sớm, cô có thể làm mọi công việc để có một cuộc sống tốt, có cơ hội để trở thành một diễn viên kịch với vai nữ chính, nhưng cô đã từ bỏ và đi lang thang như những kẻ vô gia cư. Vấn đề không phải có thể tồn tại hay không trong cái thế giới này, mà ở chỗ không biết đi về đâu, không biết cuộc sống có ý nghĩa gì, đây và một vấn đề mang tính sống còn đối với những con người cô độc, giống như một con thuyền bỗng dưng thấy mình xuất hiện giữa lòng đại dương, không biết nơi xuất phát và nơi sẽ đến, không có nơi nào là bến đậu, trên thuyền thì trống rỗng, khi ấy bờ bến nào cũng là như nhau, neo đậu một bờ bến hay neo đậu giữa lòng đại dương có chi đâu khác biệt, thế nên nó sẽ buông lái và cứ để con sóng xô đi, trôi dạt.
Điều khiến tôi buồn đau là cách mà con người sống quá vô tư trong sự ích kỷ của họ, tự nhận lấy những tránh nhiệm lớn lao nhưng khả năng thì không đủ, thế là họ tạo ra sự bất hạnh cho những người có liên quan. Một ngày nào đó chắc hẳn họ sẽ nhìn lại và nhận ra, nhưng thường là muộn màng. Cái quãng của sự ngu ngơ đó của họ đủ dài để giết chết những gì tốt đẹp từng tồn tại. Khi Bibi trưởng thành hơn, cô bé nhớ tới người chị từng yêu thương che chở mình; khi 2 kẻ làm cha mẹ kia già hơn thì họ muốn liên lạc lại với Rachel ; khi bà mẹ ruột có một gia đình ấm êm hạnh phúc thì mới nghĩ đến đứa con mà mình vứt bỏ. Có thay đổi được gì không? Không gì cả, vì niềm tin không còn, tình yêu đã chết.
Vậy lối thoát nào cho cuộc sống vô định, không tên tuổi, không giấy tờ, không quá khứ, không tương lai … cho một người cô độc như Rachel ? Là cái chết như sự kết thúc hợp lẽ? Đó là điều mà Rachel dự định làm, nhưng may mắn thay, cô trở lại cái bệnh viện nơi mình được sinh ra, cái nơi mà khi vừa chào đời thì cô đã bị bỏ lại. Và ngay chính lúc ấy, cô chợt nhận ra “nguồn gốc” của mình, biết được mình đến “từ đâu”. Dẫu nguyên nhân đưa cô đến thế gian xuất phát từ lỗi lầm, dẫu những kẻ sinh ra và nuôi dưỡng đã vứt bỏ cô một cách lạnh lùng, thì đôi cánh tay đã tiếp nhận cô đến thế gian này lại là đôi cánh tay yêu thương, đôi cánh tay ấy đã tiếp nhận biết bao đứa trẻ khó sinh mà không cần biết chúng là ai, đến từ đâu, giàu hay nghèo, đôi cánh tay đó nâng đỡ và tiếp nhận mọi mầm sống. Cô đến từ đôi cánh tay này, nguồn gốc của sự khởi đầu khi cô đến thế gian là yêu thương – sự yêu thương vô điều kiện. Vậy đó! Giờ thì Rachel đã tìm ra nơi cô đã đến và con đường cô sẽ đi, một con đường thật đẹp, đôi cánh tay cô sẽ tiếp nối đôi cánh tay đã giúp cô đến với cuộc đời.
Nếu bạn thấy bài viết có ích cho bạn – cộng đồng – xã hội, hãy Share hoặc hỗ trợ tài chính bằng cách thỉnh thoảng mời Chí Blog 1 “ly cà phê bình dân”:
Người nhận: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526
Đừng để điều tốt đẹp biến mất chỉ vì vô tâm
Top 50 bài review sách văn học kinh điển của Chí Blog