Cho tới lúc này, đây là cuốn sách mà tôi đọc đi đọc lại nhiều lần vẫn không chán, càng đọc thì càng hiểu rõ hơn về bản thân, con người và cuộc sống. Đây cũng là tác phẩm cần có và nên có nhất trong tủ sách của bạn, phù hợp với mọi lứa tuổi. Nhưng cần nhắc nhở bạn một chút khi cho con cái đọc, không phải vì nó có tác động xấu đến chúng, mà là chúng sẽ hỏi về những điều phi lý bọn người lớn ta thường làm, khi ấy thì đừng có há hốc ra ú ớ chẳng biết giải thích thế nào cho đúng (cười). Truyện như một tập hồi ký khi tác giả gặp gỡ một cậu bé ngoài hành tinh đang đi du lịch quanh vũ trụ. Mỗi câu chuyện trên từng chặng đường của Hoàng Tử Bé như một chuyện ngụ ngôn khiến ta phải suy ngẫm.
Sách có 27 chương, tương ứng như 27 chuyện ngụ ngôn, tôi sẽ bàn về vài chương trong ấy.
Chương 1 – khi còn nhỏ, tác giả vẽ một con trăn nuốt một con voi, nhưng khi khoe với người lớn thì họ nghĩ đó là chiếc mũ, thế là cậu bé vẽ bức tranh con trăn nhìn từ bên trong để giải thích cho họ hiểu, họ lại nói việc ấy là nhảm nhí và khuyên cậu nên học về lịch sử, địa lý, toán học và ngữ pháp. Ở đây ta thấy được cái chết về trí tưởng tượng trong người lớn, con người chỉ sống bằng những gì mang tính thực tế và thực dụng, thế giới xung quanh không còn gì là đáng phải kinh ngạc hay thú vị; người lớn giống như một cái máy tính hoặc một kho lưu trữ dùng để nạp các dữ liệu, sau đó thực hiện các quy trình phân tích và hành động sao cho hợp lý nhất. Giống như trong Chương 4 đã nói, khi hỏi về một con người, điều mà người ta quan tâm vẫn là các số liệu “anh ta bao nhiêu tuổi?… Cha mẹ anh ta kiếm được bao nhiêu tiền?”, họ không hỏi về tính cách hay sở thích của anh ta; hay khi nói về một căn nhà, ta phải nói “Con trông thấy một căn nhà trị giá 100.000 Franc” Họ sẽ kinh ngạc thốt lên “Ôi! thật là một căn nhà xinh đẹp!”, trong khi nếu ta diễn tả căn nhà đó đẹp thế nào thì họ cũng chẳng hiểu. Người lớn trong mắt bọn trẻ con đúng thật là chán chết đi được. Bản thân tôi ngại nhất khi gặp ai hỏi “lương của bạn bao nhiêu? Có nhà riêng hay ở phòng trọ? và bao nhiêu tiền?”, có vẻ như giá trị của toàn bộ con người tôi phụ thuộc tất cả vào việc tôi kiếm được bao nhiêu tiền, đi xe gì và nơi ở đáng giá thế nào, đó cũng là một trong vô số lý do tôi chẳng muốn làm người lớn tí nào cả (cười), vì trong mắt những con người thân quen thì tôi chả là gì.
Chương 5 – nói về cây Baobab, đây là một thứ cây có thể phát triển thật lớn nhưng chúng hoàn toàn vô dụng, nếu không nhận ra sớm thì ngày nào đó bạn sẽ chẳng nhổ nổi chúng ra khỏi khu vườn (tâm trí) của bạn. Vậy câu Baobab là gì? Chúng là mọi thứ, sự tham lam, ích kỷ, tính kêu ngạo, sự vô cảm, sự tuyệt vọng …; chúng là mọi thứ giết chết ý nghĩa của đời sống, tôi thấy vô số người giàu có lắm, nhưng đời họ thật là khổ, cả đời chẳng bao giờ tự cho bản thân có được một phút thảnh thơi, cứ mở mắt ra là làm việc đến tối mịt, về nhà thì khư khư ôm chiếc điện thoại để giải quyết công việc cho khách hàng, lúc đi du lịch cũng phải giải quyết hàng tấn những chuyện khác. Giống như Chương 14 nói về người thắp đèn cần mẫn, ông ta cứ phải thắp đèn rồi tắt đèn, nhưng vòng quay hành tinh ấy mỗi ngày một nhanh hơn, trong khi ông ngày một già đi; hẳn ở đâu đó bạn từng nghe mọi người bàn luận về những điều mà chúng ta mong ước, lúc còn nhỏ thì ước mau lớn để được tự do bay nhảy, lớn rồi thì cật lực làm việc để có nhiều tiền hưởng thụ đời sống, đến khi về già và đã có nhiều tiền thì chẳng còn khả năng hưởng được cái gì nữa. Sao người ta không bỏ thời gian ra để cảm thụ, để sống trọn vẹn trong hiện tại nhỉ? Đúng là kỳ lạ hết chỗ nói.
Chương 10,11,13,15 – nói về sự say mê quyền lực, danh tiếng, chiếm hữu, tri thức. Con người muốn có những thứ ấy, nhưng để làm gì? Họ bỏ cả đời ra để theo đuổi nhưng chúng chẳng mang đến cho đời sống họ một mảy may nào về ý nghĩa trong đời họ. Có lẽ khi có được những thứ ấy thì họ cảm thấy hạnh phúc, nhưng nếu vượt thoát khỏi chúng, họ sẽ tìm được biết bao điều hạnh phúc không ngờ tới. Đó chính là lý do Hoàng Tử Bé Đến nhưng không ở lại, vì em thấy tất cả những điều đó thật nhàm chán, cái thế giới ấy của họ quá nhỏ bé và khô khan làm sao, chúng chỉ có thể chứa duy nhất bản thân họ và những thứ không có hơi thở của sự sống. Rồi khi họ cảm thấy buồn chán thì lại hành động như gã nát rượu trong Chương 12, tức khuây khỏa sự buồn chán bằng cách lao vào chính thứ đã gây nên sự buồn chán ấy. Quả là một cái vòng lẫn quẫn không sao thoát được.
Chương 8, 21 và các Chương khác – Trên thế gian này có rất nhiều đóa hồng, ta tự hỏi đóa nào là của riêng ta? Phải chăng đó là đóa hoa mà ta đã cảm hóa và đã cảm hóa ta? Điều đặt biệt xẩy ra khi ta trao đi một tình yêu và nhận lại một tình yêu, tình yêu tạo ra sự gắn kết để ta nhận ra rằng, giờ đây ta không còn một mình, và đóa hồng kia không phải là một trong hàng triệu đóa hoa còn lại. Thiếu đi tình yêu, dẫu bản thân có sở hữu hàng bao nhiêu đóa hồng thì nào có ý nghĩa gì. Nhưng để hiểu được điều ấy thì Hoàng Tử Bé phải đi một chặn đường rất dài, sau khi hiểu ra, cậu mới thấy được sự mong manh của chính cậu, của đóa hồng trên hành tinh cậu, của thời gian và của cuộc đời; hiểu ra thì mới biết hạnh phúc ấy cần biết bao sự trân trọng, nâng niu và bảo vệ.
………….
Bài này của tôi không thể nói hết những ý nghĩ luôn tuôn trào khi đọc qua từng chương trong tác phẩm, 27 chương sẽ là 27 bài học, mỗi bài học khi gắn vào hiện thực cuộc sống sẽ liên hệ với hàng chục cho đến hàng trăm điều cần phải cảm nghiệm để thấu hiểu. Cuối cùng, chốt lại sau khi đọc tác phẩm này: hãy thử nhìn vào cuộc sống bằng đôi mắt trẻ thơ, ta sẽ tìm thấy thiên đường hằng mong ước.
Để xã hội tốt đẹp hơn – Hãy ủng hộ tài chính Chí Blog:
Hàng tháng: https://www.patreon.com/chi_blog_movie_reviews
Paypal: https://www.paypal.com/paypalme/nguyenminhchi2806
Bank – Người nhận: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526
Ví momo:
Top 50 bài review sách văn học kinh điển của Chí Blog