Với một cuốn tiểu thuyết hay, tôi thường có hàng loạt bài viết về nó, ví như Suối Nguồn có đến 6 bài. Vậy Cuốn Theo Chiều Gió sẽ có bao nhiêu bài? Có lẽ là 6 bài. Bài đầu tiên này sẽ viết về Tara – nơi đã cho Scarlett biết bao sức mạnh để chống chọi với sự khắc nghiệt của cuộc sống.
Trong tác phẩm, không ít lần ta nghe Scarlett nhủ thầm “mình sẽ trở về Tara”, có lẽ không có gì để ngạc nhiên khi Tara chính là nhà, là nơi nàng được nuôi sống, nơi đó có người cha yêu thương và người mẹ đáng kính của nàng, có bông vải mang lại sự sung túc, có những nô lệ tuy ngốc nghếch nhưng vô cùng chất phát, tất cả những điều đó đã hòa vào máu thịt cũng như tâm hồn nàng. Nói cách khác, Tara là một bà mẹ thứ 2 của nàng.
Ông O’hara từng bảo với nàng rằng đất đai vô cùng quan trọng với con người, vì mọi thứ có thể mất đi và tàn lụi theo năm tháng, nhưng đất đai vẫn luôn ở đấy, đó là món quà quý giá nhất mà ông có thể trao lại cho nàng. Tình yêu có thể thay đổi, con người có thể chết đi nhưng mảnh đất luôn thủy chung với con người, chúng không lọc lừa, không phản bội. Trong giờ phút nguy nan nhất, khi Atlanta thất thủ, khi không còn biết đi đâu thì Scarlett đã chọn lựa trở về Tara, vì nàng biết Tara sẽ giúp nàng sống sót, và nàng đã sống sót nhờ Tara.
Tara sẽ không bao giờ là Tara khi con người không biết yêu thương nó. Trong tay người chủ cũ thì nó chỉ là mảnh đất còn hoang sơ, và nó là Tara chỉ khi được ông O’hara yêu thương và bồi đắp bằng tất cả trái tim và sức lực của mình. Khi ta nhớ tới việc ông ấy có được Tara nhờ vào ván bài mạo hiểm thì phải chăng nó cũng không có gì đặt biệt? Nó sẽ luôn đặt biệt đối với người biết quý trọng nó dù người ấy có được là do sự hy sinh hay may mắn, bởi giá trị không nằm ở chỗ ban đầu ta có gì mà ở chỗ ta phát huy nó như thế nào. Một mảnh đất nhỏ nếu biết quý trọng thì nó sẽ sinh sôi nẩy nở gấp mười lần hoặc trăm lần hơn, nó nuôi sống không chỉ ta mà còn con cháu ta mãi về sau miễn là ta luôn yêu thương nó. Vì tình yêu sẽ sinh nhiều hoa trái.
Tại sao bài đầu tiên tôi lại viết về Tara? Bởi vì tác phẩm dạy tôi biết một điều rất quan trọng, đó là ta sẽ không có được bất cứ gì nếu không biết yêu thương và quý trọng những món quà mà cuộc sống này ban tặng, quê hương đất nước là một trong số ấy. Đó có thể là nhà, là gia đình, là truyền thống, là mọi thứ quanh ta. Tại sao các đồn điền khác bị hủy nhưng Tara thì không? Vì Tara được sự bảo vệ của ông O’hara, sau khi ông chết thì Tara được Scarlett bảo vệ. Hay vì sao bọn miền bắc có thể đánh thắng miền nam nhưng sau cùng miền nam lấy lại được chủ quyền? Vì dân miền nam không bao giờ bỏ cuộc, vì họ yêu tha thiết mảnh đất họ đang sống, họ không bao giờ đầu hàng, dù trước đó họ buộc phải đầu hàng.
Trước đây khi nói về những nơi khắc nghiệt như miền trung, vài người thường bảo sao dại dột thế, sao không tìm mảnh đất tốt hơn? Vâng! Có lẽ đó là sự dại dột, nhưng nếu ta không biết yêu thương đất đai, nhà cửa, ruộng vườn của mình thì dù đi đến bất cứ đâu ta cũng sẽ làm mất nó. “Đất lành chim đậu”, vậy nếu lỡ ngày nào đó, khi tai họa đổ xuống, nó không còn lành nữa thì phải chăng ta sẽ bay đi? Ta sẽ bay đến khi nào? Nơi nào sẽ có bình yên mãi mãi? Sẽ không có bất cứ nơi nào như thế, nếu không có đủ tình yêu để xây đắp và bảo vệ thì chúng ta chỉ như thứ dây leo mà khi gió bão nổi lên thì trốc gốc bay đi, khi đó bất kỳ nơi nào ta đến chỉ là quán trọ mà không phải là nhà. Nơi nào thiếu vắng tình yêu và lòng chung thủy mà chỉ tồn tại sự ích kỷ thì nơi đó sẽ mau chóng tan biến đi.
Hãy nhìn các dân tộc lớn, các dân tộc nhược tiểu hay những dân tộc đã mất nước thì chúng ta sẽ thấy sự khác biệt trong tình yêu mà họ dành cho quê hương mình. Dân Do Thái mất nước hàng ngàn năm nhưng họ vẫn có thể phục quốc, những dân tộc cứng cõi như Đức, Anh hay Nhật Bản cũng thế, họ từng thua cuộc, nhưng họ chưa bao giờ chịu thua, tình yêu cho những gì thật sự quý giá luôn lớn hơn cái tôi của họ, vì thế họ luôn giàu có và sung túc, luôn là miền đất hứa của nhiều dân tộc khác.
Kinh Thánh cũng có câu:
“Ai quý mạng sống mình thì sẽ mất, còn ai coi thường mạng sống mình ở đời này, thì sẽ giữ lại được sự sống đời đời”
câu này ta có thể hiểu khác đi mà không làm thay đổi ý, “mạng sống mình đời này” là chỉ những tham lam và ích kỷ trong ta, biết từ bỏ nó để hy sinh cho những điều tốt đẹp thì sự tốt đẹp đó sẽ trường tồn mãi về sau.
Minh Chí
MUA SÁCH ONLINE






—–//—–
Facebook Comments