Kể ra thì cũng 19 năm rồi, kể từ cái lần đầu tiên tôi đọc cuốn sách này, lần đọc ấy gây cho tôi một nỗi ám ảnh ghê gớm, cái âm u của nó khiến tôi chẳng muốn giở ra một lần nào nữa, tuy vậy vẫn luôn có vài chi tiết mà tôi vẫn nhớ mãi không quên, đó là vài dòng về sự châm biếm một cách hằn hộc câu “70 lần 7”. Do tôi có theo đạo, mà những thứ Catherine nghĩ thì với người trong đạo là rất báng bổ, nhưng vấn đề là cô bé bị trấn áp trong cái thứ đạo đức giả vừa khô khan vừa cằn cỗi của lão gia nhân nên sinh ra phản kháng, vì thế nó tạo cho tôi một ấn tượng khó phai. Trong đời sẽ không ít lần bạn bắt gặp ai đó (ở bất kỳ đạo nào) luôn thuộc nằm lòng những câu kinh, lời họ nói dẫn đầy lời kinh nhưng lòng họ thì luôn thiếu tình yêu thương và sự tha thứ, có vẻ như họ lấy lời kinh để nguyền rủa hơn là dẫn người khác vào con đường sáng.
Hình ảnh thứ 2 mà tôi còn ghi nhớ là việc người kể bắt gặp hồn ma của cô bé Catherine ngoài cửa sổ cứ gào thét đòi vào, hãy tưởng tượng bạn mượn sách ở thư viện về và đọc nó vào buổi tối mà xung quanh nhà còn khá mông quạnh, bạn sẽ sợ xám hồn cho coi. Rồi thì hình ảnh khi Heathcliff như trong cơn điên dại cứ đuổi theo cái bóng Catherine lúc ông sắp chết. Cái tình yêu cuồng nhiệt đó của ông cũng góp phần vào việc đặt nền móng đầu tiên cho quan niệm tình yêu trong tôi. Nói về tôi để bạn hiểu đây là một tác phẩm có thể khiến ta thổn thức khôn nguôi sau khi khép nó lại. Đồi Gió Hú của Emily Brontë luôn nằm trong top 10 tác phẩm mà tôi yêu thích, là 1 trong vài cuốn thuộc về văn học Anh – nền văn học mà tôi khá ngán vì thực tế đến khô khan.
Tất nhiên để viết bài thì vừa rồi tôi phải nghe lại tác phẩm một lần nữa. Khác với mọi lần khi viết review, sẽ không có bất kỳ phán xét nào dành cho 2 nhân vật chính trong truyện dẫu rằng những việc họ làm khiến nhiều người phải đau khổ. Vì khi nhìn vào họ, ta thấy họ giống như một cặp sói đang sống ở thuở hồng hoang nào đó, bất kỳ ai muốn chia cắt họ thì sẽ gặp phải móng vuốt và răng nanh, kẻ ấy sẽ phải đổ máu và đau đớn cho đến chết. Họ không thuộc về cái thế giới văn minh mà nhiều người ca tụng và theo đuổi, ngược lại thì chính cái thế giới ấy với những định kiến của nó đã chia cách họ; họ thuộc về ngọn đồi hoang vu với những khối đá lởm chởm đầy gai góc, hoặc những đầm lầy mọc đầy cây thạch nam, hoặc những cơn gió mạnh khi thổi qua vách đá tạo thành những tiếng hú thảm thiết; họ thuộc về cái thời kỳ ban sơ khi mà con người không bị trói buộc vào vật chất hay những lề thói được vẽ vời. Nhìn vào họ tôi nhận ra thứ mà tất cả chúng ta đã mất và ngày mất nhiều hơn, hoặc nó khiến tôi nhớ lại những lần khi còn nhỏ cùng đám bạn trong xóm đi khám phá trên khắp vùng giữa những trưa hè nắng cháy, lội qua những con kênh hay tìm những trái cây dại ven đường. Cảm giác đó giống như lời Catherine đã nói khi bệnh nặng, nàng bảo rằng cả cuộc đời của nàng chỉ gồm những kỹ niệm của thời thơ ấu khi ở bên Heathcliff, còn những năm sau khi lấy chồng thì như là một ngày thôi.
Chí Blog có kịch bản phim điện ảnh, ai mua không?
Chắc chắn trong đời ai cùng từng mơ về một tình yêu như vậy, thứ tình yêu cháy bùng như một ngọn lửa không bao giờ tắt, trong tình yêu đó thì không một thứ thiên đường nào có thể khiến ta mong ước, hoặc không có bất kỳ hỏa ngục nào khiến ta sợ hãi. Đó là thứ tình yêu vĩnh cữu mà cái chết cũng không chia cắt, thậm chí dù đến lúc chết vẫn nguyện cầu cho linh hồn mình không cần yên nghỉ để được ở bên người ta yêu. Còn những chuyện khác đều là thứ yếu.
Đó là vì sao những con người khác khi chạm vào Catherine hoặc Heathcliff lại giống như chạm phải gai, một thứ gai độc đau thấu đến tận tim. Tình yêu và sự tử tế chẳng có nghĩa lý gì, họ mang trong mình sự yếu đuối, chẳng khác nào như miếng thịt cừu để trước nanh sói. Họ mất đi sự cái bản năng cảnh giác với những hiểm nguy chực chờ. Khi nhìn vào những gì diễn ra, có lẽ phần nào tôi cảm thương cho họ, nhưng tôi cũng không thể lên án 2 con người đã gây ra sự đau khổ đó, đặt biệt là Heathcliff, vì tôi hiểu bản chất Heathcliff. Ngoài sự cảm thương với những đau khổ của họ, tôi còn cảm thông trước sự không cưỡng lại nổi việc họ đặt tình yêu vào 2 con người bán khai kia, vì ở 2 con người ấy ta thấy được một sức sống vô cùng cuồng nhiệt, một sự cuồng nhiệt quá sức chịu đựng đối với con người văn minh.
Nhưng qua tác phẩm ta cũng thấy được một sự thật rất đau lòng, một tình yêu như thế với khát vọng như thế khó có thể tồn tại trong cuộc sống của con người, vì chúng ta rời xa nó quá lâu rồi. Tình yêu của 2 đứa trẻ ở thế hệ sau là một sự dung hòa giữa cái thế giới thở xa xưa và của hiện tại, nó ở cái rìa của xã hội con người, không bị những thói hư tật xấu của đô thị làm nhuốm màu, lại giữ được sự thủy chung giản đơn trong bản chất con người. Ở nơi ấy, con người tìm được những giá trị mang tính vĩnh cữu.
Hãy nhìn vào những con người ở đồi Gió Hú, có người mạnh mẽ, có người yếu đuối, có cay nghiệt, có ác độc … nhưng tất cả họ đều sống thật trong bản chất con người họ và đều thủy chung với tình yêu mà họ theo đuổi. Tình yêu của người cha dành cho Heathcliff dù cậu không phải con ông, của người anh với vợ, của Heathcliff và Catherine. Trong toàn bộ tác phẩm ta độc thấy một điều duy nhất, tất cả đều sống theo cảm xúc của họ, lý trí không mảy may có một giá trị nào, nếu có thì nó chỉ như một công cụ rẻ tiền để đạt được mục đích. Có thể họ đau khổ hoặc hạnh phúc, nhưng qua họ ta thấy rằng họ luôn sống, sống hết mình. Chính cái cảm xúc làm nên cuộc sống chứ không phải những toan tính của lý trí. Phải chăng sống như thế là không khôn ngoan, là rồ dại? Và phải chăng bởi vì con người ngày nay quá khôn ngoan nên họ cứ mãi đi tìm hạnh phúc mà chẳng thấy, để rồi chẳng còn niềm tin gì về nó nữa ?!
Cảm ơn các bạn đã đọc bài, nhớ chia sẽ bài viết và giới thiệu Chí Blog đến mọi người, và tích cực “cứu tế” để mình có thêm động lực viết bài nghen.
OCB – ngân hàng phương đông, tk: 0003100008898001, NGUYỄN MINH CHÍ, chi nhánh Thủ Đức. Hoặc: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526
Top 50 bài review sách văn học kinh điển của Chí Blog