Cảnh báo: Chí Blog – “trùm chơi nhà chòi lượng tử” không biết gì về kinh tế – xã hội đâu nghen, cho nên khuyến khích là bạn chỉ nên quyết định về thứ gì đó khi rất hiểu rõ về nó, ví như về văn học và điện ảnh, tôi đủ tự tin về những gì tôi viết, còn về các mảng khác thì đọc tham khảo là được rồi. Bài này sẽ nói về vài vấn đề tôi cho là quan trọng, lại có vài ý tưởng khá thú vị.
Thứ 1 – bất động sản: chống đầu cơ hoặc dùng sai mục đích hoặc mang tính phá hoại đối với những thứ cực kỳ trọng yếu như đất nông nghiệp, rừng bảo hộ, khu di tích, khu du lịch, nhà ở cho giới bình dân (thu nhập thấp)…; vì đây là những cái nền cơ bản nhất của sự phát triển và ổn định đối với quốc gia dân tộc, ai nhúng chàm thì cứ cho “nhập kho” hết là được. Tất nhiên là “nước trong quá thì không có cá”, nhưng nếu nước quá đục và toàn rác rưởi thì cá lớn cá bé gì đều sẽ chết sạch, cho nên cần có một ranh giới nhất định mà nếu ai vượt qua thì ai “chết”. Ví như chuyện giá nhà đất bị đẩy lên quá cao, khiến đa số người thu nhập thấp không có nhà ở, tiền nhà trọ cũng cao, rồi khi xẩy ra khủng hoảng về kinh tế (việc làm), những công nhân lành nghề không trụ nổi ở thành phố phải về quê sinh sống, sau khi khủng hoảng qua đi thì muốn gọi họ quay lại thành phố để làm việc lại rất khó khăn, vì họ đã ổn định ở quê nhà. Tóm lại thì nên cho bọn “cá mập” hiểu thứ nào là “đồ ăn” và thứ nào là “đồ cúng” không được chạm tới.
Thứ 2 – tích trữ: khi đối diện với những rủi ro sắp đến thì dân Việt rất thích tích trữ vàng, tôi nghĩ điều này là khá tốt đối với tình hình hiện tại và tương lai, cho nên nếu được thì nhà nước nên nhập khẩu thêm vàng hoặc các thứ kim loại quý hiếm khác, chứ mấy thứ “tài sản giấy” như ngoại tệ hay trái phiếu này nọ nó “ảo” quá, giống với điều tôi nói là nền kinh tế sản xuất thì nó bền vững hơn nền kinh tế dịch vụ hoặc tài chính, Mỹ khiến cả thế giới trở nên hoảng loạn qua vụ “thuế” cũng bởi vì họ nhận ra điểm yếu này. Với lại tôi nghĩ VN cũng nên có một “tài khoản” tiết kiệm dự phòng cho tương lai là vàng và kim loại quý, mỗi năm cứ đắp vào một khoản nào đó, ít nhiều thì tùy vào nguồn lực, thế là sau vài mươi năm sẽ có khoản tiết kiệm lớn, mà đã là tiết kiệm thì không được chạm vào ngoại trừ khi gặp khủng hoảng thật sự. Ngoài ra cũng nên có nguồn dự trữ xăng dầu, tôi từng xem 1 phóng sự nói rằng Mỹ có thể đã tích trữ lượng xăng dầu đủ để dùng trong suốt 50 năm.
Thứ 3 – việc làm: công nghệ AI khiến cho việc làm trở nên rất bấp bênh, vì sự thay đổi quá nhanh, cho nên tôi nghĩ là VN cần có “một nơi hoặc cổng thông tin” có thể kết nối với toàn bộ các doanh nghiệp – nhà máy – ngành dịch vụ … để khi ai đó bị mất việc thì có thể tìm được việc làm thay thế nhanh nhất. Tiếp theo là những trường dạy nghề từ ngắn hạn (vài tháng) cho tới dài hạn (vài năm) với học phí rẻ, càng nhiều ngành nghề càng tốt, từ thủ công mỹ nghệ, cho đến ẩm thực, ngoại ngữ, dịch vụ, ứng dụng tin học, văn hóa giải trí … để người học dễ tìm được đầu ra sau khi mất việc.
Thứ 4 – tái đầu tư và bảo dưỡng: Vấn đề mà tôi ghét nhất là những “kẻ” chỉ biết thu vào chứ không biết bỏ ra, ví như một vài khu du lịch, thu vào thì quá trời những chẳng bỏ ra khoản nào để bảo dưỡng, cho nên vài năm sau thì nơi đó xuống cấp trầm trọng rồi thì rác thải tràn ngập, sau đó thất thu rồi bỏ hoang nhưng cứ đổ thừa là do cạnh tranh hay lý do này lý do kia. Ngành du lịch VN ngày càng phát triển, thì nên thuê thêm nhân công cho việc chăm sóc bảo dưỡng, hoặc thêm nhiều nhà vệ sinh công cộng hiện đại sạch đẹp …, đó cũng là cách giúp cho việc thu hút khách du lịch nhiều hơn nữa, lại tạo được nhiều việc làm mới cho người dân.
Thứ 5 – giảm stress và nâng cao thể chất (chép lại bài viết của tôi trên fb): Như tất cả chúng ta đều biết, thế giới ngày nay đang “phát triển” với tốc độ quá nhanh trong mọi lĩnh vực của đời sống, từ đó tạo nên những áp lực rất khủng khiếp lên tinh thần cũng như thể chất của con người. Để đối phó với tốc độ đó thì việc cần chú trọng là tăng năng suất hoặc hiệu suất khi làm việc chứ không phải là thời gian làm việc ít hay nhiều; cho nên Chí Blog – “đỉnh cấp chơi trò xây nhà chòi bằng kim cương” có vài ý tưởng thú vị sau:
Rất mong là VN của chúng ta có thêm nhiều ngày nghỉ lễ để dân chúng có thể DU LỊCH – TIÊU XÀI – VUI CHƠI – GIẢI TRÍ, vừa có thể giảm stress và áp lực công việc, vừa có thể kích thích tiêu dùng, phát triển du lịch – ẩm thực – giải trí.
Khuyến kích người dân đi bộ hoặc đi xe đạp (không phải xe đạp điện): bằng cách có thêm nhiều phố đi bộ hoặc phần đường dành cho người đi xe đạp – tất nhiên là ở các khu đô thị mới, chứ các thành phố “cũ” thì đường thông thoáng còn ít ỏi nữa là.
Có thêm nhiều công viên để dân chúng có thể chạy bộ hoặc TTD buổi sáng.
Nên chăng đưa các môn võ thuật (tất cả các môn của VN và thế giới, cả cương lẫn nhu) vào chương trình học, hoặc Yoga nữa càng tốt, từ cơ sở đến phổ thông, kiểu như phần phụ của môn thể dục? Vừa lợi cho thể chất và tinh thần, vừa lợi cho việc bảo vệ tổ quốc. Đây chỉ là một ý nghĩ chợt bộc phát của tôi, vì tôi rất thích xem phim võ thuật kkkk – chắc bị phim Đội Bóng Thiếu Lâm của CTT “đầu độc”. Nếu ý tưởng này khả thi và đưa vào thực tiễn thì cần lưu ý đến vai trò rèn luyện thể chất và kiểm soát cảm xúc nóng giận, vì khi học võ thì con người rất dễ rơi vào tâm lý hiếu chiến, học để khỏe mạnh và biết cách tự vệ chứ không phải đánh nhau.
Tổng Kết: tôi đưa ra mấy đề nghị này vì kinh nghiệm bản thân, đó là sau thời gian Covid toàn ở nhà và ít hoạt động, sau đó trở lại làm việc, thì tôi gặp vấn đề về sức khỏe phải về quê tịnh dưỡng. Quan trọng hơn nữa đó là không nên theo đuổi lợi ích kinh tế mà phải đánh đổi bằng những giá trị khác như cách của Nhật hoặc Hàn hoặc vài quốc gia khác nữa, kiểu như làm việc đến chết và đánh mất cảm xúc của người Nhật, vẫn có thể vừa giải trí vừa chăm chỉ làm việc với hiệu suất cao vừa có tính kích thích kinh tế phát triển. CÂN BẰNG là con đường nhanh nhất và bền vững nhất để đạt đến kết quả tốt nhất và thành công nhất mà không để lại bất cứ rủi ro nào trong tương lai.
Thứ 6 – trồng rừng và đa dạng hóa sinh vật (động thực vật): nên trồng thêm rừng, vì rừng là nguồn cội của sự sống, rừng là nơi giữ nước mùa mưa – chống lũ lụt, nhờ đó tránh khô hạn mùa nắng, chống sạc lỡ vì rừng giữ đất, rừng chắn bão, rừng cũng có tác dụng về an ninh quốc phòng nếu bố trí tốt, rừng bảo vệ môi trường, rừng cũng có thể trở thành khu du lịch sinh thái để thu lợi. Tất nhiên rừng tôi nói là rừng TỰ NHIÊN gồm nhiều loại động thực vật chứ không phải chỉ vài loại nào đó. Thậm chí tôi nghĩ là cần thu hẹp đất nông nghiệp để biến thành rừng TỰ NHIÊN.
Thứ 7 – chuyển đổi dần khu dân cư: phần lớn các khu dân cư ở VN trước đây là tự phát và không được quy hoạch tốt, cho nên cần có sự chuyển dịch từ từ. Điều quan trọng ở đây là khi bắt dân chúng chuyển dịch đến nơi mới thì nơi đó phải tốt hơn nơi cũ, phần lớn những cuộc đối đầu trong việc chuyển dịch (giải tỏa và đền bồi) đều bắt nguồn từ việc người trong diện giải tỏa cảm thấy họ bị thiệt thòi (hoặc do họ quá tham), cái này nhạy cảm nên tôi nói tới đây thui hen kkkk, vì nó đụng tới quá trời lợi ích từ chính đáng đến không chính đáng. Đất thu hồi có thể trồng rừng TỰ NHIÊN bên cạnh đô thị – tôi rất thích rừng á!
Thứ 8 – hạn chế tối đa việc xuất khẩu khoán sản thô: thứ 1 là thu lợi ít thiệt hại nhiều, thứ 2 là sau khi trở thành nước “phát triển” có công nghệ cao lại không có khoán sản để dùng mà phải nhập khẩu, khai thác khoán sản thô để xuất khẩu là một hành vi mang tính “tự sát”.
Thứ 9 – nghĩ ra những ngành nghề mới: VN nên có một trung tâm nghiêng cứu chỉ với một nhiệm vụ duy nhất là suy diễn tương lai, từ đó nghĩ ra thật nhiều ngành nghề mới để chủ động trong việc chuyển đổi, chứ không phải cứ ở thế bị động như hiện nay. Trung tâm này bao gồm các nhà nghiên cứu về khoa học – xã hội – văn hóa – lịch sử – giáo dục – chính trị – nghệ thuật – trí thức …, tôi tính thêm chữ “triết học” nhưng cái này muốn tìm ở VN thì hơi bị khó – tôi nói thật tình, không chỉ VN, thế giới hiện tại thì triết gia gần như đã tuyệt chủng rồi, chỉ còn lại kiểu học thuật như giáo sư hoặc tiến sĩ thôi.
Thứ 10 – dịch chuyển ra biển và bảo vệ tài nguyên biển: khuyến khích xây dựng các đô thị lấn biển mới ở các hòn đảo gần bờ, nhưng kiên quyết bảo vệ các rặng san hô của biển và quanh đảo, cũng nên có những hạn chế việc khai thác vô tội vạ tài nguyên biển, bảo vệ các đàn cá con hoặc mùa sinh nở, “trồng” thêm càng nhiều rặng san hô càng tốt. Tôi ghi là “đô thị lấn biển” trên các đảo này là với ý không được “bê tông hóa” tính nguyên sinh của đảo. Vấn đề “sống chết” trong tương lai là bảo vệ tài nguyên đất trong đất liền và tài nguyên biển, kết hợp với sự dịch chuyển của các đô thị ra phía biển, vì đất liền đang trở thành đất chật người đông, việc tranh đoạt trong tương lai cũng sẽ dịch chuyển ra biển, cho nên VN cần LỰC LƯỢNG HẢI QUÂN MẠNH.
Thứ 11 – công nghệ robot: ý tôi nói là phần cứng, AI là phần mềm. Dù sao thì loài người chúng ta không cản trở được sự phát triển của AI, nên đã “chơi” thì chơi cho nó tới, nên song song phát triển cả phần cứng, sẽ có tác dụng về mặt quốc phòng trong tương lai; robot tôi nói là những phần cứng được tự động hóa chứ không chỉ mang hình thể con người.
Thứ 12 – hàng hóa “xanh” và thực phẩm “hữu cơ”: rác thải ngày nay là quá nhiều, cần phải thay đổi các loại bao bì bằng vật liệu dễ phân hủy và không có hại đến môi trường, thực phẩm cũng nên theo hướng trở về về thiên nhiên là không thuốc trừ sâu hoặc phân bón công nghiệp.
Thứ 13 – cải cách giáo dục: vấn đề này khá nhạy cảm nha, nên chỉ nói ít thui, nên phát triển theo hướng tư duy sáng tạo chứ không phải học vẹt kiểu chép lại bài mẫu, các ngành tự nhiên ở VN rất mạnh, nhưng các ngành thiên về TRÍ TUỆ thì lại quá yếu, tình hình thế giới cũng y như vậy. Các đế quốc lớn trong quá khứ bị sụp đổ không phải vì họ không giàu và mạnh, mà bởi vì cái giàu mạnh đó khiến họ ngày càng trở nên tham lam – sa đọa – ngu muội hơn, khi sự ngu muội lên tới đỉnh điểm thì họ tự giết lẫn nhau và tự sụp đổ, cho nên VN cần chú trọng hơn với những gì thuộc về “văn minh nhân loại”.