ĐIỆN ẢNH – ĐẠO DIỄN – GIẢI TRÍ … VIỆT

Bài này quan trọng nha các bạn, một số góp ý và hoạch định cho tương lai của Chí Blog dành cho các vấn đề liên quan, ai nghe thì sẽ “có ăn”, không thì ngã sấp mặt ráng chịu á! Trang này nhỏ nhưng những người “len lén” đọc bài toàn là hàng đỉnh cấp của làng giải trí Việt đó nghen – lâu lâu cho “làm màu – phông bạt” tí!

Về giải trí nói chung, mặc dù không muốn nói về  sự “phân biệt” vùng miền nhưng nó khá quan trọng, nói là kéo gần sự khác biệt thì đúng hơn. Đó là nền giải trí giữa 2 miền nam bắc cần có sự trao đổi và hợp tác nhiều hơn nữa về điện ảnh và âm nhạc, việc này sẽ khiến cả 2 bên đều có lợi, thật ra thì miền bắc sẽ có lợi ích nhiều hơn, chỉ cần bỏ đi tính bảo thủ thái quá, nếu không thì nền giải trí miền bắc sẽ ngày càng bị miền nam kéo ra xa như chuyện 2 show âm nhạc “anh trai”, hoặc việc sản xuất phim điện ảnh. Mặc dù phim điện ảnh miền bắc bị ngừng trệ khá lâu nhưng các diễn viên truyền hình đều đủ thực lực để diễn xuất trong phim điện ảnh, còn các diễn viên mảng truyền hình hoặc kịch nói miền nam muốn đóng phim điện ảnh thì còn phải xem lại, vì họ quen với cái “kịch” quá rồi, rất khó sửa.

Giờ thì bàn một chút về những đạo diễn được tôi quan tâm nghen, mỗi người có 1 ưu thế riêng, đừng vì thấy tôi khen họ rồi bắt chước á, nên là chính mình sẽ tốt hơn.

Trần Anh Hùng: Tầm quốc tế, chuyên làm phim nghệ thuật, các nhà sản xuất hoặc diễn viên nào muốn tiến sâu và xa trên đường đi ra quốc tế thì nên cầu thị đối với anh ấy, nghĩa là đầu tư cho anh Hùng theo cách bỏ qua lợi ích về doanh thu, doanh thu chỉ là lợi ích trước mắt, danh tiếng và uy tín mới là lợi ích lâu dài nha các bạn.

Bùi Thạc Chuyên: chuyên làm phim tài liệu và nghệ thuật, tôi nghĩ là nhà nước hoặc tư nhân muốn làm phim về lịch sử thời hiện đại thì có thể chọn vị đạo diễn này, chỉ cần nhìn vài mươi giây cháy nổ trong trailer của phim “Địa Đạo” thì đủ thấy không thua gì phim của thế giới, tức nó thật, không giả như cái phim “Đào gì đó”. Cái chất “tài liệu” của anh Chuyên cực kỳ hợp với phim lịch sử thời hiện đại.

Lương Đình Dũng: chuyên làm phim hành động và nghệ thuật, tương tự nhưng có phần tương phản với anh Chuyên thì anh Dũng thích hợp làm phim lịch sử thời xưa, vì dòng phim này cần cái chất “hành động – lãng mạn – chiều sâu” thì mới trở thành phim hay, mặc dù anh Dũng hay anh Chuyên có thể tạo ra những phim chưa được yêu chuộng ở thị trường VN nhưng để xuất khẩu thì thừa sức. Cho nên nhà nước hoặc tư nhân có thể đầu tư cho anh Dũng làm về dòng phim lịch sử thời xưa, và có thể “ăn doanh thu” ở VN đấy, dân Việt rất yêu nước. Vẫn nhắc nhở anh Dũng một tí, nên tích cực hòa nhập vào nền giải trí miền nam, hoặc chú ý về vấn đề chọn diễn viên, tức nên có những khuôn mặt thân quen của 2 nền điện ảnh nam bắc.

Trấn Thành: với vị đạo diễn “đình đám” này thì … tự do hơn, nghĩa là tôi khuyến khích kiểu thích thể loại nào thì cứ “chơi” thể loại ấy, vì phong cách của vị này giống như sự nghiệp của anh ấy, là MC – diễn viên – đạo diễn, nếu tự giới hạn thì sản phẩm sẽ bị giới hạn. À cũng nên nhắc nhở một tí, ở thời gian gần thì không nên nhảy sang mảng phim thuần nghệ thuật nhé, không phải vì tôi nghĩ bạn không làm được, mà sẽ có một số “trí thức – thượng đẳng” sẽ nhảy ra châm biếm dù phim có thật sự hay đi nữa! Hiểu ý tôi hen 😛 , cứ tạo ra những bộ phim doanh thu tốt “đập vào mặt” cho họ tức tối là được kkkk, tôi rất thú vị về việc ấy.

Lý Hải: với anh Hải thì khá phức tạp, vì anh Hải còn nhiều hạn chế, tuy nhiên điều khiến anh Hải thành công là sự chân thật – gần gũi – đam mê – uy tín – chịu chơi, và đặt biệt hơn hết là anh có một cô vợ quá giỏi. Có sự đam mê của anh Hải và sự giỏi giang của vợ thì phim rất khó mà không thành công, tất nhiên là anh Hải vẫn nên tiếp tục với phong cách đang có, gần gũi với thị chúng, bối cảnh rộng lớn, đậm chất văn hóa Việt với các làng nghề truyền thống này nọ, khuyến khích thể loại phim hành động phiêu lưu. Ưu thế lớn nhất của anh Hải là độ “chịu chơi”, nghĩa là nếu phim trước thành công thì phim sau của anh Hải sẽ hoành tráng hơn, chịu chi thì mới có hàng chất lượng cao nhé mọi người, và với cái “vô tư” đó thì phim của anh Hải sẽ có khả năng sớm tiến vào nền điện ảnh thế giới.

Vũ Ngọc Đãng: như đã nói thì có thể cho rằng đây là vị đạo diễn “mát tay” nhất ở VN, rất mạnh ở thể loại phim kiểu châm biếm, đặt biệt là bản thân vị này cực kỳ ý thức được anh ấy đang làm gì. Về phần nhắc nhở thì … anh nên làm những phim kiểu Chị Chị Em Em 2 hoặc Phông Bạt, vì “màu sắc” nó ra kiểu phim điện ảnh, không nên làm kiểu phim Con Nhót vì nó giống phim chiếu mạng á, sản xuất phim bây giờ phải chú ý nhiều đến “sắc màu” nhé các bạn, đây là cách mà các phim của Ấn làm rất tốt, phải “đẹp lung linh”.

Victor Vũ: có lẽ anh Vũ đã tìm thấy con đường của riêng mình, đó là mảng phim thời xưa kiểu phiêu lưu huyền bí, cứ theo hướng đó sẽ thành công. Về con mắt khi nhìn ra cái đẹp thì tôi đánh giá cao 2 vị là Victor Vũ và Nguyễn Quang Dũng, sau vợ anh Hải thì vợ anh Vũ cũng là một người rất giỏi. Nếu anh Vũ muốn tiến xa hơn thì có thể thêm vào mảng hành động, khuyến kích hợp tác với các đạo diễn về hành động trên thế giới, chứ mấy pha đánh nhau kiểu Tàu như trước đó là chưa đạt, quá lỗi thời, ít nhất phải tầm như phim Kiếm Vũ – nói về sát thủ có Dương Tử Quỳnh đóng.

Nguyễn Quang Dũng: một đạo diễn có con mắt thẩm mỹ rất tốt nhưng cũng có hạn chế ở khả năng tư duy sáng tạo, cho nên mạnh ở mảng re-made. Nếu anh Dũng muốn làm phim hay thì chú ý đến những kịch bản về phiêu lưu hành động kiểu Đất Rừng Phương Nam, nhưng nhớ là cố gắng sữ dụng văn hóa VN chứ đừng mượn của nước ngoài; vậy đảo ngược tư duy một chút, biến khuyết điểm thành ưu điểm, về nội dung, anh Dũng có thể tham khảo hoặc “mượn” mấy phim kiểu như Bến Thượng Hải – Hongkong thời thuộc địa, mấy cái kiểu phim như Hoàng Phi Hồng – Mã Vĩnh Trinh này nọ, bối cảnh là VN thời thuộc địa Pháp, sau đó mang văn hóa Việt vào đó, thế là sẽ có những bộ phim phiêu lưu và hành động hay lại có bối cảnh thiên nhiên đẹp mắt thì sẽ thành công.

Ngô Thanh Vân: nghỉ ngơi thì cũng lâu rồi, chồng cũng đã lấy rồi, cho nên cần trở lại với điện ảnh đi chị Vân ơi, nếu không thì thật đáng tiếc. Về Ngô Thanh Vân thì … hơi khó nói nhỉ? Quá tự tin cũng là một khuyết điểm trong khi không nhìn ra giới hạn của bản thân, về mảng phim hành động thì ở VN tôi đánh giá cao 2 vị là anh Lương Đình Dũng và Ngô Thanh Vân, vì họ tiếp xúc với điện ảnh quốc tế thường xuyên. Chỉ là Ngô Thanh Vân còn hạn chế về việc tạo ra “chiều sâu” cho bộ phim, cho nên khuyến khích Ngô Thanh Vân tạo ra những phim hành động thuần túy, và nên có đội ngũ biên kịch mạnh như anh Lý Hải. Cái vụ cãi nhau về diễn viên “hợp vai” và “loại nào cũng diễn tốt” với Trấn Thành đã thể hiện sự hạn chế của nữ đạo diễn này, dẫu biết rằng đứng trên cương vị diễn viên thì ít có khả năng chọn lựa, nhưng làm đạo diễn mà đối chọi với với quan điểm “hợp vai” thì đã thể hiện ra sự hạn chế về khả năng tư duy, về việc chọn diễn viên “hợp vai” thì tôi đánh giá cao Trấn Thành và Vũ Ngọc Đãng, cái “thần” của một vai diễn thì không phải diễn giỏi là có thể tạo ra được, nó chỉ tạo ra được bởi những diễn viên “gạo cội” có tầm nhận thức cao, nghĩa là họ đủ tầm để hiểu sâu sắc cấp độ tinh thần của vai diễn và hóa thân, nó không phải là bắt chước kiểu diễn xuất. Tóm lại thì Ngô Thanh Vân mạnh ở việc tạo ra những phim hành động thuần túy và cần một kịch bản phim chắc tay thì sẽ thành công.

Còn lại các vị đạo diễn khác của miền bắc và miền nam, có 1 vị ở miền bắc khá có tiếng vì từng tạo ra một phim nghệ thuật, nhưng sau khi làm đạo diễn cho một phim truyền hình lại khiến tôi khá thất vọng, vì phim quá dở dù có vẻ nó là phim truyền hình thành công – không tiện nêu tên. Với một số đạo diễn như Võ Thanh Hòa, Nhất Trung … thì cố gắng hạn chế việc quá chú tâm vào doanh thu là được, hoặc từ từ rời xa cái mảng hài thị trường đi, tức đào sâu vào chiều sâu bộ phim, nếu không thì rất có khả năng bị loại trong tương lai. Có một đạo diễn mới nổi cho dòng kinh dị là Lê Thành Luân, vị này có một hạn chế mà tôi nghĩ cần hạn chế là … tạo ra phim có ngôn từ khá lủng củng, nên cải thiện mặt này nhé bạn, nên đọc truyện ma của Nguyễn Ngọc Ngạn nhiều hơn để câu văn mượt mà.

Giờ đến phần nói về nền giải trí, tôi chọn bàn về chuyện để TP.HCM trở thành trung tâm điện ảnh – sáng tạo hàng đầu. Với một LH Phim QT HCM là chưa đủ, mà thành phố phải tạo ra cả một “Thế Vận Hội” về giải trí sáng tạo mà trọng tâm là LHP QT HCM là trọng tâm, có thể chọn tháng 4 hàng năm, trong tháng này có thể tổ chức vô số các sự kiện hoặc cuộc thi về thể thao – giải trí – nghệ thuật – sáng tạo, ví dụ như lễ hội sách, thi đấu võ thuật, thời trang, âm nhạc, nhíp ảnh, múa – khiêu vũ, ca nhạc, cuộc thi người đẹp – người mẫu, hội chợ (hoặc tuyển dụng) của các công ty du lịch hoặc công ty quảng cáo hoặc nhà sản xuất phim hoặc các lò đào tạo ca sĩ – diễn viên – người mẫu; tóm lại thử lên kế hoạch để tạo ra một tháng “lễ hội” biểu diễn – một thế vận hội “Olympic” của nền giải trí và nghệ thuật ở TP HCM, tập trung thật nhiều nghệ sĩ trong và ngoài nước, như vậy thì mới nhanh chóng đạt được mục tiêu trở thành TP sáng tạo lớn của khu vực Đông Nam Á, về tiền chắc TP HCM không thiếu nhỉ?!

Bài này viết đến đây thôi, sau này có thêm ý tưởng gì thì bàn tiếp nghen!

Facebook Comments

About Author

Minh Chí

Bạn tôi góp ý là: nhiều người ở VN thích làm màu, nên tôi cần làm màu hơn thế. Cho nên các bạn cứ nghĩ tôi rất "đỉnh" là được!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Next Post

HOẠCH ĐỊNH NỀN GIẢI TRÍ VIỆT NAM TRONG 10 NĂM

T5 Th11 14 , 2024
Đọc tiêu đề thì các bạn nghe có vẻ “hầm hố” không? Nhưng bài này quan trọng nghen! Mặc dù tôi – Nguyễn Minh Chí – Chí Blog chỉ là dân đen – thuộc giai cấp vô sản (không thể nghèo hơn nữa), nhưng ai nghe thì sẽ thành công […]

You May Like

Translate» English - Vietnamese