Đó chỉ là câu “giật tít” vì tôi không phải là tiên tri, nhưng bài này cực kỳ quan trọng – nếu người đọc nghĩ là nó quan trọng, và sẽ là “nhảm nhí” và hoặc sáo rỗng hoặc kiểu “thuyết giáo” – nếu người đọc nghĩ thế. Bởi vì Chí Blog – “đỉnh cấp chơi trò xây nhà chòi” luôn nói thật kiểu trẻ con nên bài viết có phần không thể hiện tính nghiêm túc thì mong người đọc bỏ qua nghen.
Ý tưởng của bài viết này sinh ra sau khi tôi nghe được bài phát ngôn của TT Singapore, bài phát ngôn rất hay và rất thuyết phục về lý thuyết lẫn thực tế, nhưng nó chỉ là một nửa sự thật. Vậy sự thật là gì? Là sự giàu có của Singapore được sinh ra từ cái cơ chế mà thế giới thiết lập sau CTTG 2 do Mỹ dẫn đầu, nếu cơ chế này sụp đổ, thì sự giàu có đó cũng chấm dứt theo, cho nên việc duy trì nó là nền tảng cho sự sinh tồn của Singapore, tức cũng đứng trên lập trường lợi ích riêng của họ, nó không mang tính vô tư như cách mà vị TT này nói. Điều này được chứng minh cho hoàn cảnh của VN, sau năm 1975, Mỹ “cấm vận” VN, và cả một tập thể các quốc gia trong cơ chế tưởng chừng như “vô tư – công bình” chạy theo, sau đó hết “cấm vận” thì VN lại ngày càng phát triển dựa trên cơ chế này, ý tôi nói là nó luôn có tính 2 mặt.
Một điều thú vị đang diễn ra là, Mỹ tạo ra cơ chế này nhưng hiện tại cũng chính Mỹ muốn dẹp bỏ nó, vì sao Mỹ muốn dẹp bỏ? Vì cơ chế này mang đến quá nhiều lợi ích cho Mỹ, và cũng chính lợi ích đó biến Mỹ trong hiện tại không có một nền kinh tế bền vững, hiện tại Mỹ nhận ra nên muốn phá bỏ khi còn dư lực. Về phần TQ, họ đi lên dựa vào cơ chế này, họ là một phiên bản của nước Mỹ “thuở ban đầu”, nên họ muốn cơ chế này không thay đổi, đó là sự mâu thuẫn nội tại giữa Mỹ và TQ.
Sẽ đơn giản hơn nhiều nếu cuộc chiến này chỉ là chuyện giữa Mỹ và Trung, chuyện phức tạp hơn khi kéo theo sau là một đống các nước lớn khác, mà trong đó có Nga là “cựu hoàng” nay muốn quật khởi trở lại, sau đó Ấn hoặc Brasil hoặc có thể là Thổ và vài nước nữa, họ ở mức độ thấp hơn nhưng vẫn có cơ hội để chen chân tranh giành vị thế và ảnh hưởng của mình, tất cả những điều đó tạo ra một thế giới hỗn loạn và đa cực, nó là sự “luân hồi” của thế kỷ 20 khi Đức và Nhật lớn mạnh nhưng không tìm được đầu ra, thế nên phát sinh CTTG 2, sau đó thế giới lấy lại thế cân bằng, Đức và Nhật vẫn có thể quật khởi dù thua trận.
Như vậy, để trở lại và duy trì cái cơ chế cũ đó là rất khó trong tương lai, nó sẽ ngày càng phân cực và hỗn loạn hơn. Singapore là một quốc gia rất thông minh, họ muốn trở thành trung tâm – nơi giao nhau giữa các luồng phân cực này, họ có thể làm được điều đó trong giai đoạn này, nhưng trong tương lai, khi mà sự phân cực và cạnh tranh đạt tới đỉnh điểm thì chưa chắc. Không phải vì họ kém thông minh và sự nhạy bén, mà bởi vì cái sinh lực “nội tại” của họ là có giới hạn. Tôi sẽ lấy một ví dụ cụ thể cho bạn hiểu, giả như có vô số những tia năng lượng hội tụ vào một thấu kính và xuyên qua nó, khi năng lượng của các tia này càng lớn thì thấu kính càng nóng hơn, tiết diện thấu kính càng nhỏ thì càng nóng, nếu thấu kính bằng “thủy tinh” và có tiết diện bé thì sau một thời gian, “bùm!” thấu kính này nổ tan tành, bản chất “thủy tinh” và tiết diện nhỏ chính là “sinh lực nội tại” có giới hạn của Singapore mà tôi vừa nói ở trên, cho nên cầu chúc cho Singapore tự biết giới hạn của chính họ, làm trong sức mình, đừng quá cố chấp.
Để trở thành nơi giao thoa của các luồng phân cực có năng lượng ngày càng lớn này thì “thấu kính” phải có tiết diện đủ lớn và phải là “kim cương”, nếu không thì “Bùm! Bùm! Bùm!”, nổ banh chành! Vậy thì chúng ta tự hỏi là quốc gia nào sẽ trở thành cái “thấu kính” này đây?! Tôi thật sự cầu phúc cho họ – tôi nói rất chân thành, không có ý mĩa mai hay đùa giỡn. “Tiết diện đủ lớn” không có nghĩa là quốc gia này phải lớn, vì nếu lớn thì đã trở thành một trong các tia năng lượng chứ không còn là nơi hội tụ và giao thoa, quốc gia này cũng không thể quá nhỏ – như đã phân tích.
Còn bản chất “kim cương” thì sao? Đây chính là một yếu tố mang tính siêu hình chứ không phải mang tính hình thức, muốn hiểu nó thì bạn nên đọc Nhà Giả Kim và các bài phân tích của tôi kkkkk. Tức cái phần nội tại này phải là những nhân tố mang tính cốt lõi nhất tạo ra sự bền vững cho xã hội loài người, vẫn phải nhắc lại, đó là tình yêu – trí tuệ – vô tư – bao dung – công bằng – sự thật – chân – thiện – mỹ – tín – nghĩa – hòa bình – tất cả đều có lợi – cứng – bền – dẻo dai – võ thuật đầy mình – trang bị vũ khí tận răng – “xanh” – trở về với thiên nhiên … tứ lung tung – tôi bắt đầu nói nhảm nhỉ?!Tôi không có ý rao giảng đạo đức, nhưng đó quả thật là những thứ cần phải có, chỉ khi đó mới đủ khả năng điều tiết các “tia năng lượng” lớn hội tụ vào. Nói đến chuyện này khiến tôi nhớ đến seri về phim vị thần lừa đảo Loki, các bạn nên xem bộ phim này để hiểu thêm.
Không phải là tôi nói xui chứ, VN rất có thể trở thành cái “thấu kính” mà tôi vừa nói, nhiều người hí hững khi thấy VN đang có xu hướng đó, với tôi thì nếu tránh được càng tốt, nhưng nên thuận theo tự nhiên, để xem sự phát triển trong tương lai ra sao; tuy nhiên để đề phòng bất trắc thì nên chuẩn bị tâm lý và thay đổi ngay từ lúc này, vì thời gian không còn nhiều, muốn tránh cũng không khỏi, càng tránh càng “chết” nhanh hơn, nhưng cũng không cần vì quá gấp gáp mà loạn tay loạn chân, cứ làm từng bước vững vàng là OK.
Về phần các quốc gia lớn (hay tia năng lượng lớn) thì sao? Họ sẽ cần nơi hội tụ và điều tiết, vì khi không có một nơi trung gian để đối thoại thì thế giới sẽ hỗn loạn cùng cực, khi đó thì “BÙM!” tất cả “chết” hết mà ta thường gọi là “chết chùm”, vì lúc ấy ai cũng mang một quả bom nguyên tử trong người để kéo đối thủ chết theo nếu bị ép đến đường cùng, hoan nghênh các quốc gia đang chơi cái trò tự sát tập thể kkkk.
Về phần trong hiện tại, VN cứ theo đường lối trung lập tự chủ bền vững, có thể nghĩ đến chuyện “khởi nghiệp” ở châu Phi, ăn con tôm con ốc trong “đầm lầy” này, tự tạo cho mình một “đôi cánh” có thể bay thật cao trên các tần mây, không can thiệp vào chuyện đánh nhau của “trâu bò húc nhau”, thuận theo cái đôi bên đều có lợi là được, như 1 câu tôi có nói trong một phim kinh dị là, khi 2 kẻ điên đang đánh nhau thì đừng lao vào can họ, vì sẽ rất dễ dính phải “móc câu” của họ, khi đó thành chết oan mà không oan chút nào, họ đánh nhau thì cứ mặc họ đánh nhau thui, đánh tơi tả thì họ cũng phải dừng lại tìm giải pháp, tìm sự cân bằng qua “thấu kính”.
Bài viết đến đây có thể kết thúc, nhưng tôi chợt nhớ lại câu chuyện về Thánh Gióng, một đứa trẻ nuôi hoài không chịu lớn, nhưng khi nguy cơ đến, đứa trẻ ăn thật nhiều cơm và lớn nhanh như thổi, sau đó quét sạch nguy cơ và thành Thánh bay về trời. Nói thật chứ tôi rất khâm phục cái trí tuệ của vị tổ tiên nào đó của chúng ta đã sáng tác ra câu chuyện mang tính siêu hình này, vì nó hoàn toàn phù hợp với bản tính của người Việt, vì người Việt giống như trẻ con, khi gặp nguy cơ mới chịu mau lớn, mà đã lớn thì không ai địch nổi, lịch sử VN đã chứng minh điều đó rất rõ ràng, có nhớ tôi nói về sự tương phản? Phía sau một thiên thần là một ác quỷ, phía sau sự hiền hòa của người Việt là sự tàn bạo, giống như hình tượng con nhím, hiền hòa, nhưng khi bị tấn công thì biến thành quả cầu đầy gai nhọn, hay như có bài phân tích về các hoa văn trên trống đồng Đông Sơn, các họa tiết vẽ về cuộc sống bình yên nhưng các chiến binh lại là những thợ săn chuyên săn đầu người, thật kỳ lạ đúng không! Hãy nghĩ thật kỹ về những gì tôi viết, vì sắp tới tôi sẽ hạn chế tham gia vào mấy cái vấn đề nặng đầu này, sẽ ít viết bài hơn. Cảm ơn các bạn đã đọc bài!