Thời đại của chúng ta có rất nhiều sự tiện lợi, mọi thứ đều có sẵn, muốn tìm gì thì cứ mở điện thoại hoặc laptop rồi vào “công cụ tìm kiếm” gõ vài chữ là ra một đống thông tin để tìm đọc. Nhưng dường như càng tiện lợi thì con người càng trở nên lười biếng và thụ động. Nó không chỉ với các hoạt động về thể xác mà còn về cả tinh thần nữa. Người ta cứ chộp ngay vào những gì đưa tới trước mắt, bắt lấy thứ gì đó ngay trong tầm tay, họ ít chịu suy nghĩ xem thứ đó có cần cho họ không. Nhiều người bảo rằng “công cụ tìm kiếm” rất thông minh, nên nó có thể mang đến cho ta những thông tin cần thiết và chất lượng, chỉ có điều tôi thấy họ đều lầm cả, vì con người thông minh hơn “công cụ tìm kiếm” nhiều lắm, hễ có bất cứ chức năng gì mới là con người tìm ra những kẽ hở để luồng lách. Thế là thứ được dúi vào tay bạn là thứ mà con người muốn bạn đọc, bạn mua. Rồi khi “công cụ tìm kiếm” thấy bạn mua thì nó “hiểu lầm” rằng thứ đó có ích cho bạn nên nó đưa chúng gần tay bạn hơn nữa, càng nhiều người mua thì thứ đó càng được đánh giá cao hơn, “công cụ tìm kiếm” càng “lầm”.
Khi sản phẩm đến tay bạn, bạn nghĩ rằng nó là mặt hàng chất lượng nhất mà bạn có thể có, về điều này thì bạn lầm to. Chữ LẦM này không trong ngặc kép vì nó là lầm thật chứ không phải giả vờ. Vì những sản phẩm đó không có chất lượng như bạn nghĩ đâu, tại sao như vậy? Bởi thay vì người ta dùng chi phí và tâm trí vào việc nâng cao chất lượng sản phẩm thì để cạnh tranh nên họ dùng nó cho việc quảng cáo, chi phí quảng cáo càng cao thì hiệu quả bán hàng càng lớn. Nghĩa là từ sự tiện lợi mà sinh ra thụ động, từ thụ động sinh ra sự “hiểu lầm”, dẫn tới lãng phí trong việc cạnh tranh lẫn nhau, và cuối cùng là hàng hóa kém chất lượng. Nếu ban đầu những sản phẩm có chất lượng vẫn còn tồn tại thì sau đó sẽ chết dần vì cạnh tranh không lại. Họ có 2 sự chọn lựa, hoặc phải từ bỏ, hoặc phải làm như người khác, nghĩa là bỏ thêm chi phí vào quảng cáo, và như thế hàng hóa phải giảm chất lượng xuống. Thế là cuối cùng mọi mặt hàng đều kém chất lượng như nhau.
Sự lãng phí đó không dừng ở việc quảng cáo, nó còn được thực hiện ở bao bì của sản phẩm, vì người ta ai cũng thích cái đẹp hết, cho nên bao bì phải làm sao cho bắt mắt, hoa văn sặc sở, nhiều tầng nhiều lớp. Không chỉ thế thôi đâu, con người cũng tham lam nữa, cái tham của con mắt, họ thích thứ họ mua phải hoành tráng, cho nên bao bì sẽ được thổi phồng lên, rồi chứa trong những hộp còn lớn hơn. Đấy! Rốt cuộc thì tài nguyên con người dồn hết cho cái vỏ bên ngoài dùng để vứt bỏ thành rác. Cái thứ mà người ta thật sự cần dùng chỉ bé tí ti so với đống rác bên cạnh. Tất cả cộng lại là một sự lãng phí vô cùng khủng khiếp, kèm theo là chất lượng sản phẩm đi theo với tỉ lệ nghịch.
Thế là bạn đã hiểu cái nguyên lý rất đơn giản đó rồi hen! Các bài viết của tôi khác với đa số ở chỗ không nhắm vào chi tiết mà thường bàn về tổng thể, nghĩa là nó không chỉ nói về cách mà nền kinh tế của chúng ta đang vận hành, nó nói đến cách mà đời sống đang vận hành. Vì cái nguyên lý đó có mặt trong mọi thứ, như vấn đề tình cảm chẳng hạn, thay vì dùng “chi phí” như tiền bạc – thời gian – sức lực – tâm trí cho việc nâng cao chất lượng tâm hồn, chất lượng “sống”, thì họ dùng nó cho vẻ bên ngoài, như phương tiện đi lại – trang phục – mỹ phẩm, sau đó dùng chúng để mồi chài lẫn nhau. Trong sự nghiệp cũng thế, thay vì cố gắng nâng cao chuyên môn thì họ dùng cho bằng cấp giả, bợ đỡ, luồng lách, gian dối. Trong nghề viết cũng thế, thay vì cố gắng suy nghĩ sáng tạo ra những ý tưởng mới, họ lại lãng phí vào việc sao chép, đạo văn, đạo ý tưởng, hoặc thuận theo tính hời hợt của số đông; vì thế các sản phẩm sinh ra ngày càng kém chất lượng. Trong mọi thứ sinh ra của mọi mặt đời sống, là sản phẩm vật chất hay là tinh thần, ngày qua ngày chúng đang chết dần.
Bạn biết tôi thấy gì trong thực tế không? Ngày xưa một bịch đậu phộng có hàng trăm hạt, nay không đến 30 hạt. Mua bịch bánh ngọt dài 1 gang tay, mở ra bánh chỉ có nửa gang. Xưa vào các diễn đàn – hội – nhóm thì được đọc rất bài viết chất lượng, nay thì toàn các bài quảng cáo sản phẩm. Xưa vào nhà sách thì vô số các tác phẩm kinh điển, nay thì toàn là sách học làm giàu, mà hình như càng nhiều sách học làm giàu thì người ta càng nghèo hơn về vật chất lẫn tinh thần. Đừng tưởng ngày nay sống dư dật hơn xưa thì tưởng là đang khá hơn, nếu so với mặt bằng chung với các nước khác thì chúng ta đi chậm hơn người ta đấy. Còn phim thì sao? Phim ngày nay ít ý nghĩa hơn phim ngày xưa, những phim thực sự hay thì người ta chỉ sản xuất với mục đích tranh giải, nghĩa là đang có 2 xu hướng tách dần ra, một loại dành cho đại chúng xem, nó sẽ hoành tráng nhưng sáo rỗng, một loại rất hiếm hoi để giật giải, nó trừu tượng và đầy tính nghệ thuật. Về bản chất con người cũng thế, sẽ có một nhóm càng đi càng cao, một nhóm khác đông hơn rất nhiều thì càng đi càng xuống đáy về nhận thức.
Khi nhìn vào tất cả những điều đó thì tôi đang cảm thấy nản dần, không biết cái sự viết của tôi có được lâu dài không. Vì viết mấy thứ ba xàm ba láp thì dễ và ít tốn thời gian hơn nhiều, đã vậy lại rất là hiệu quả cũng rất cao; không cần đọc hết quyển sách mà vẫn có thể review sách, không cần xem kỹ bộ phim (có khi không cần coi) thì tôi vẫn viết được một bài review phim. Sống trong thời đại này người ta mâu thuẫn như vậy đó, chạy theo số đông thì rất dễ dàng và nhanh chóng, chỉ có điều là chả tạo ra được cái gì có giá trị hết. Thời gian đã không còn nhiều, nếu tất cả chúng ta không tích cực và chủ động hơn thì sẽ chẳng còn lại gì đâu.
Để xã hội tốt đẹp hơn – Hãy ủng hộ tài chính Chí Blog:
Hàng tháng: https://www.patreon.com/chi_blog_movie_reviews
Paypal: https://www.paypal.com/paypalme/nguyenminhchi2806
Bank – Người nhận: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526
Ví momo:

………..
Note: nếu bài viết trên trang có giá trị, nhớ tích cực like, share, comment, và giới thiệu với bạn bè về Chí Blog (Facebook) .