VÀI Ý TƯỞNG PHÁT TRIỂN KINH TẾ BỀN VỮNG

Thật ra những ý tưởng này cũng không phải là mới, nó đã được nêu trong các bài viết khác của Chí Blog –  “siêu cấp chơi nhà chòi lượng tử” nhưng có phần rời rạc, giờ sẽ đi sâu vào chi tiết hơn một chút, hoặc có thêm vài ý tưởng tham khảo từ những bài báo khác mà tôi thấy cũng hay, và nói lại là tôi không hiểu gì về kinh tế đâu nghen, nên cái nào hợp lý thì có thể tham khảo là được.

Thứ nhất là “tái tạo” lại các con sông và kênh đào ở nông thôn và thành thị: ở nông thôn thì phục vụ cho các mục đích về nông nghiệp hoặc giao thông đường thủy; ở thành thị thì có nhiều cái lợi hơn, ví như làm mát khi kết hợp với những công viên cây xanh dọc theo sông và kênh, tạo hệ thống giao thông đường thủy – dù nó không thật sự đóng vai trò quan trọng trong hiện tại, rồi tác dụng thoát nước tránh ngập lụt, điều trọng yếu nhất mà tôi muốn nhắm đến đó là xây dựng một mô hình du lịch đường thủy trong tương lai ngay trong lòng thành phố – nếu các con sông và kênh đào này được xử lý nước thải tốt và sạch đến độ cá có thể sinh sống, như vậy nếu ở thành thị có thể đào kênh thì tôi mong nó rộng một tí và liên kết thông suốt với nhau chứ không bị ngăn cách bởi các trục đường tạo ra các dòng kênh riêng biệt, như vậy thì lại phải thêm các cây cầu bắt qua kênh; rồi những công viên ven sông hoặc kênh đào nên được đầu tư cao hơn để đẹp hơn và mang tính nghệ thuật hơn, đó là sự kết hợp hài hòa giữa tính fantasy – thiên nhiên – tự nhiên – hiện đại – đa năng. Với những yêu cầu đó thì cho thấy chi phí cho cái “dự án” này là cực lớn, nên nó chỉ có thể thực hiện theo cách dài hơi, nhưng nếu làm được thì lợi ích của nó mang đến cũng cực cao về mặt thu hút khách du lịch, lại mở ra vô số các ngành nghề buôn bán và ẩm thực đường thủy, tạo thêm nhiều việc làm.

Mô hình này có thể nhân rộng trong khắp cả nước, tuy nhiên phải chú ý điều này, mô hình giống nhau nhưng hình thức sẽ khác nhau, nghĩa là kiểu thiết kế công viên hoặc hình thức du lịch trên sông sẽ mang nét văn hóa đặc trưng của vùng miền đó, ví như các phương tiện chở du khách đường thủy tại TP HCM sẽ có kiểu dáng hiện đại, còn ở miền tây thì như chiếc xuồng ba lá hoặc ghe bầu, tất nhiên là kiểu dáng của chúng cũng phải được thiết kế lại mang tính nghệ thuật thẩm mỹ cao hơn. Tránh trường hợp sao chép rập khuôn, để từ đó tạo ra sự đa dạng tránh nhàm chán cho du khách, đồng thời cũng là phương pháp lưu giữ được vẻ đẹp văn hóa bản địa; ngoài ra cũng cần lưu ý một điều, đó là khi quy hoạch một đô thị mới hoàn toàn thì nên có hình mẫu này ngay từ đầu.

Thứ 2 là đừng bao giờ cấm hình thức “buôn gánh bán bưng” và ăn uống vĩa hè: Đây vừa là nét văn hóa truyền thống hàng ngàn năm qua của VN, vừa là con đường mưu sinh của những thành phần gần như là dưới đáy xã hội, lại là một nét đặt trưng có tác dụng đối với du lịch, là nơi phục vụ cho giới bình dân có thu nhập thấp. Cho nên tôi đề nghị là phần lề dành cho người đi bộ có thể rộng thêm một tí, chúng ta có luật cấm lấn chiếm nhưng về quản lý thực tế thì không nên cứng nhắc mà nên “mắt nhắm mắt mở”, chỉ thực hiện “kiểm tra” khi nơi đó quá bầy hầy hoặc quá loạn làm xấu bộ mặt thành phố. Về vấn đề an toàn thực phẩm cho loại hình này thì có thể cải thiện bằng cách siết chặt ở các cơ sở cung cấp nguyên liệu như các trại nuôi trồng, các lò giết mỗ, các đầu mối cung cấp; khi nguyên vật liệu đầu vào sạch thì hình thức “buôn gánh bán bưng” này sẽ được cải thiện rất nhiều. Thực tế mà nói thì bản thân tôi cũng đang thuộc về thành phần dưới đáy xã hội, không đủ tiền để vào các quán ăn sạch đẹp, tôi không muốn các xe bán bánh mì 15k hoặc xe nước mía 10k hoặc xe hủ tíu gõ / bánh ướt / xe bột chiên 25k biến mất. Có thể tạo thêm những con đường đi bộ, những khu vực dành cho mô hình buôn bán và ẩm thực kiểu này phát triển theo cách “chuyên nghiệp” hơn, kết hợp với hình thức đăng ký dễ dàng, thu phí thấp, xét duyệt theo tiêu chí ngon – sạch – đẹp – hoàn cảnh của hộ đăng ký thuộc dạng khó khăn nhưng có “tay nghề” cao, vừa tạo điều kiện cho những gia đình này có thêm thu nhập, vừa tránh bọn cơ hội đầu cơ trục lợi từ chính sách nhà nước.

Thứ 3 là hình thức kinh doanh về đêm: như có nhiều bài viết về các nước phát triển, hình thức này sẽ tạo thêm vô số việc làm, phục vụ khách du lịch trong và ngoài nước – nhiều khách than rằng vào ban đêm họ muốn ăn uống hoặc giải trí lại không biết tìm ở đâu. Tất nhiên là sẽ có một số quy định về chống ồn khi kinh doanh đêm, kết hợp với những chuyến tuần tra đêm của công an để đảm bảo an toàn chống cướp giật; rồi cũng nên xét về vấn đề giao thông đêm khi các xe tải được đi vào thành phố, hoặc xe máy chạy quá tốc độ trong thành thị khi vắng người, nên tuyên truyền trước khi đẩy mạnh hình thức kinh doanh này.

Thứ 4 là hình thức trồng rừng “kết hợp” ở vùng cao và ven biển: tôi rất thích mô hình trồng cây lâu năm lấy gỗ kết hợp với nuôi ong mật và nuôi trâu bò, hoặc trồng rừng đước ven biển như bộ lọc tự nhiên kết hợp với nuôi tôm nuôi cá; đây là hình thức rất bền vững và lợi ích lâu dài nên được nhân rộng, các viện nghiên cứu về nông – lâm – ngư – sinh vật học có thể đào sâu thêm về hình thức này xem có thêm sự kết hợp nào nữa không để tăng thu nhập cho người dân, hoặc nhà nước sẽ hỗ trợ thêm để khuyến khích chuyển đổi; như đã nói ở nhiều bài trước, rừng cực kỳ quan trọng. À! Nếu có sự độc đáo nào đó thì có thể kết hợp với du lịch “trải nghiệm và ẩm thực” luôn càng tốt, trong mọi hình thức kinh doanh đều nên nghĩ đến DU LỊCH – DU LỊCH – DU LỊCH; muốn làm tốt du lịch bền vững trong hiện tại và tương lai thì bí quyết là quay về với thiên nhiên, độc lạ, có chiều sâu văn hóa, ẩm thực, đẹp và nghệ thuật cao, không bê tông hóa nếu không thật sự cần thiết, nếu có các công trình kiến trúc hiện đại thì nó phải được thiết kế hài hòa với quan cảnh thiên nhiên đó.

À! Trong các mô hình du lịch “trải nghiệm” ở các vùng miền thì cũng nhớ thêm vào phương tiện như trâu bò ngựa kéo nha, nó cũng rất thú vị với khách du lịch, hoặc có những cánh đồng nên thể hiện lại chuyện dùng trâu bò để cày bừa, vài “cánh đồng” lúa phục vụ du lịch này chỉ nên làm 1 mùa, còn mùa nắng thì thành sân chơi cho trẻ nhỏ hoặc du khách thả diều đá bóng, tóm lại là tôi không muốn thấy cái câu “con trâu làm đầu cơ nghiệp” khi còn nhỏ được học bị biến mất, sống nên có tình có nghĩa với quá khứ, tôi cũng muốn thấy lại mục đồng chăn trâu thổi sáo, các đàn dê thả rông, đàn cò, tổ chim trên cành cây, đàn vịt mẹ vịt con, đàn gà mẹ gà con, đồng cỏ hoa lá muôn màu với đám cào cào, chuồng chuồng, bươm bướm, bọ cánh cam, dế, ếch, nhái, ểnh ương, cóc …; thiên đường ngày xưa thật đẹp!

Thứ 5 là thẩm định dự án đô thị: cái này nên làm cho kỹ, theo quan điểm cá nhân tôi (không biết là đúng hay sai) thì dự án đô thị nào càng mở và càng đa chức năng thì tính khả thi càng cao, ví như khu cho bình dân, trung lưu, thượng lưu, công viên, bệnh viện, giải trí, tâm linh, du lịch, viện bảo tàng, buôn bán, chợ đêm, quảng trường, bến xe bus, trường học …, rồi tính đa dạng về mẫu mã lẫn diện tích căn hộ, đừng có cái kiểu cứ xẻ ngang xẻ dọc như bàn cờ với một đống các căn hộ y như nhau. Tại sao tôi nói cái này? Vì đôi khi có các nhà thầu có vốn lớn nhưng tầm nhìn chiến lược kém, chúng ta phải chỉ ra cho họ tính khả thi đối với một dự án, vì nếu dự án đó của họ thất bại thì không chỉ họ “chết” mà nguồn lực của quốc gia cũng bị lãng phí, sự thành công của họ là sự thành công của quốc gia.

Thứ 6 là ra những chính sách hỗ trợ các “mặt bằng cho thuê” trong thành phố: Sau dịch covid thì các mặt bằng cho thuê trên các con đường trong thành phố đóng cửa quá nhiều, tôi muốn thấy các cửa hàng đó mở cửa trở lại, vậy có cách nào hỗ trợ cho loại hình này hay không? Để giá thuê của các mặt bằng này giảm xuống một cấp nữa, bằng cách giảm thuế có thời hạn, rồi giảm thuế với các vật liệu xây dựng để chi phí khi đầu tư làm mới bảng hiệu và nội thất cửa hàng, giảm thế nào thì tôi không biết nhưng vẫn đủ nguồn thu ngân sách và kích thích được kinh doanh phát triển, tất nhiên là mấy cái chuyện giảm thuế này nọ về mọi mặt sẽ được phổ biến rộng rãi trên truyền thông, bản tính người Việt là rất mê làm giàu á, nếu họ biết rõ về những chính sách có lợi thì ồ ạt tìm đường kinh doanh kkkk

Thứ 7 là phổ cập hóa “quy trình” thành lập và quản lý doanh nghiệp: ý tưởng này có phần “đi hơi xa” nhưng có thể tham khảo, đó là có thể biến nó thành một môn học không bắt buộc ở các trường dạy nghề và cấp bậc đại học, với nội dung học là quy trình để thành lập và quản lý doanh nghiệp, báo cáo thuế, tính thu chi hoặc làm hồ sơ khi thuê nhân viên này nọ, nói chung là những cái cơ bản nhất để có thể khởi nghiệp. Khi này thì người người nhà nhà đều có thể biết cách thành lập doanh nghiệp nhỏ, và ai có vốn với máu kinh doanh thì sẽ chủ động nhảy vào.

Thứ 8 là thành lập các hội doanh nghiệp cùng ngành: để các doanh nghiệp này có thể liên kết và hỗ trợ lẫn nhau, sau đó là một hội để liên kết tất cả các hội này với nhau, những hội này sẽ trở thành các siêu nghiệp đoàn trên toàn quốc, cùng chia sẻ kinh nghiệm – cơ hội – bảo vệ lợi ích – thông tin – công nghệ … cùng kéo nhau phát triển trong và ngoài nước.

Thứ 9 là hỗ trợ tối đa với các ngành sản xuất nguyên vật liệu đầu vào: trong các ngành sản xuất của VN, có một số ngành mà phần lớn nguyên vật liệu hoàn toàn phụ thuộc vào nước ngoài (ví dụ như TQ), chúng ta nên tìm cách phát triển nó ở VN dù có thể vì hỗ trợ mà không thu được gì từ đó, thậm chí có thể “lỗ” đôi chút, nhưng vẫn nên làm để tránh quá phụ thuộc vào nhập khẩu, có những chính sách như giảm miễn các loại thuế cho doanh nghiệp hoặc máy móc phục vụ. Tôi nghĩ nếu làm được việc này thì giai đoạn đầu sẽ “lỗ” nhưng sau đó sẽ dần đi lên, vấn đề là chúng ta có thể tạo điều kiện để nó được bắt đầu hay không, với sự phát triển của tốc độ phát triển công nghệ như hiện nay thì mọi chuyện đều có thể giải quyết được trong tương lai, ưu thế của VN là loại khí hậu nào cũng có, đất đai thì màu mỡ, rất khó để nghĩ rằng chúng tra không thể trồng một loại cây hoặc nuôi một loại động vật nào đó, vấn đề là phân chia và quy hoạch lại làm sao cho hợp lý nhất, bền vững nhất.

Thứ 10 là thúc đẩy giao lưu văn hóa – nghệ thuật – giải trí – biểu diễn với mọi quốc gia trên thế giới: Tôi biết là hiện tại là mấy bác ở cấp cao nhất VN đang vất vả làm chuyện này, tính ra thì cũng nên cảm ơn cái chính sách thuế quan “đối ứng” của ngài Trump, ngoài việc khiến VN khó khăn thì cũng biến VN trở thành một giải pháp thay thế, một ngôi sao mới nổi trên trường quốc tế. Ngoài lề một chút, tôi thấy điều này khá thú vị khi mọi thứ dường như bị đảo ngược, Mỹ trước đây là phe “chính nghĩa” thì giờ biến thành “kẻ bắt nạt”, Trung Quốc thì ngược lại và trở thành phe bảo vệ “chính nghĩa”, rất buồn cười kkkkk, các nước bị đánh thuế thì đâm ra ghét Mỹ và yêu mến VN. Trở lại vấn đề, chúng ta nên tích cực mời các đoàn nghệ thuật – giải trí – biểu diễn về VN để biểu diễn và giao lưu dạng “mở” – sân khấu ngoài trời, để VN học hỏi (hoặc sao chép những cái hay) nét đẹp trong văn hóa của những nước bạn, và ngược lại cũng đưa các đoàn biểu diễn của VN đến quốc gia đó, đôi bên đều có lợi trong việc kích thích ngành DU LỊCH phát triển, du lịch phát triển cũng kích thích phát triển hợp tác kinh doanh song phương. Tất nhiên là “kết bạn” thì phải thể hiện tính công bằng với mọi quốc gia, Mỹ – Nga – Trung – … đều như nhau.

Thứ 11 là du lịch ven biển và trên biển (các đảo gần bờ): Nhớ cố gắng giữ tính nguyên sinh trên các hòn đảo nghen, các tiện ích phục vụ du lịch vừa thể hiện văn hóa vùng miền vừa phải hòa vào tính nguyên sinh đó, và nhớ trồng thêm các rặng san hô, bảo vệ các đàn cá con và mùa sinh nở, cân bằng hệ sinh thái, triệt để ngăn cấm và hạn chế đánh bắt các loài quý hiếm, biết đâu khi biển của chúng ta dồi dào thì có thể các loài như cá heo và cá voi kéo đến để sinh sống, nếu tương lai xẩy ra chuyện này thì chúng ta phải bảo vệ chúng thật tốt, du lịch bằng các “tàu ngầm” dưới đáy biển sẽ là mô hình du lịch phổ biến trong tương lai gần, chuyện này chỉ là một hình thức khác của bài học chúng ta từng khai thác rừng nguyên sinh và săn bắn thú rừng vô độ trước đây, khai thác phá họa thì nhanh nhưng muốn phục hồi thì khó gắp trăm ngàn lần, đừng lặp lại sai lầm ngày trước, đừng chỉ nghĩ đến chuyện đánh bắt hải sản để bán (nuôi bè thì có thể nhưng đừng hủy hoại môi trường biển), vừa không bền vững, vừa tự hủy những lợi ích trong tương lai và xa hơn nữa là tìm đến sự diệt vong.

Hôm nay viết tới đây thui nghen, cảm ơn các bạn đã đọc bài!

Facebook Comments

About Author

Minh Chí

Bạn tôi góp ý là: nhiều người ở VN thích làm màu, nên tôi cần làm màu hơn thế. Cho nên các bạn cứ nghĩ tôi rất "đỉnh" là được!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Next Post

TỪ CĂN TÍN VIỆT - SÁNG TẠO RA NỀN NHẠC GIAO HƯỞNG VIỆT NAM

T3 Th6 10 , 2025
Bài này cực kỳ quan trọng đối với nền âm nhạc VN nếu muốn phát triển đạt đến đỉnh cao quốc tế nghen! Tôi biết, sau khi đọc xong câu đầu thì phần lớn người đọc sẽ cho rằng Chí Blog – “ nơi chỉ dành cho người ở tầng […]

You May Like

Translate» English - Vietnamese