Khó ngủ nên Chí Blog – “siêu cấp chơi trò dàn trận bằng lính nhựa” sẽ “đá” một chút về chính trị thế giới trong tương lai. Các cuộc chiến gần đây trên thế giới khiến tôi nhớ lại tuổi thơ của mình, lúc ấy tôi rất thích chơi trò sắp xếp mấy thằng lính nhựa xanh và vàng, rồi thay phiên dùng súng hơi đồ chơi bắn bên đây một phát bên kia một phát, bên nào lính ngã hết trước thì bị thua.
Trở lại vấn đề chính, sau CTTG 2, thế giới chia 2 phe, do cả 2 có sự cân bằng nên chúng ta gọi đó là thời kỳ “chiến tranh lạnh”, vì nếu thật sự đánh nhau trong tình trạng đều có bom nguyên tử thì khác nào ôm nhau chết chung, sau đó thì Liên Xô sụp đổ, phương tây thắng thế, Mỹ trở thành “anh cả” với hằng hà sa số “đàn em” từ tây sang đông. Nhưng trong hiện tại tình hình đã khác với sự nổi lên của Trung Quốc, sự trở lại của cựu hoàng là Nga, của các nước cỡ lớn khác nữa như Ấn – Brazil – Thổ …, trong khi nền kinh tế Mỹ xuất hiện những dấu hiệu không bền vững, Châu Âu thì cũng trở nên già cỗi, không chịu thay đổi để phù hợp trong tình hình mới. Cuối cùng là sự xuất hiện của TT Trump như dấu chấm hết cho cái thế giới cũ do Mỹ dẫn đầu; thật ra mà nói thì TT Trump có xuất hiện hay không thì thế giới vẫn sẽ phải lật sang một trang mới để định hình lại, chỉ là nó sẽ trễ hơn thôi.
Các bạn có biết vì sao tôi bảo rằng tương lai sẽ là ĐA CHIẾN TRANH CỤC BỘ? Bởi vì sau CTTG 2 cho đến hiện tại thì loài người chúng ta có để 2 lần cơ hội để làm điều ĐÚNG nhưng chúng ta đã KHÔNG LÀM. Cơ hội thứ nhất là sau CTTG 2, mọi thứ chủ nghĩa, mọi mô hình nhà nước, đều hướng tới một mục đích duy nhất là giúp cho con người đạt đến mục đích duy nhất là HẠNH PHÚC. Chủ nghĩa hay chế độ hay bất cứ mô hình nào đó, kể cả tôn giáo, hoặc về phương diện kinh tế … đều chỉ là CÔNG CỤ chứ không phải MỤC ĐÍCH, thế nhưng điều chúng ta làm trong hiện tại là xem trọng công cụ hơn mục đích, thế là chúng ta lạc vào câu nói “dùng mục đích để biện minh cho phương tiện”, sau TTTG 2 đến hết “chiến tranh lạnh” là sự lạc lối trong cái ảo tưởng được dựng lên bằng ý thức hệ.
Khi loài người sống trong sự lạc lối thì hoặc phe CNXH sẽ sụp trước, hoặc phe CNTB sẽ sụp trước, có kéo dài hơn nữa thì cũng sẽ sụp mà thôi. Không tin thì chờ đến khi các bạn “về miền cực lạc” cứ tìm các triết gia tạo ra các chủ nghĩa xem tôi nói có đúng không là biết, lúc ấy họ sẽ bảo Chí Blog nói quá chí lý kkkk. Cơ hội thứ 2 là khi thế giới trở thành đơn cực do Mỹ dẫn đầu, ý thức hệ không còn được xem trọng nữa, nó được thay thế bằng chủ nghĩa duy lợi, phe “chiến thắng” đặt lợi ích của họ lên hàng đầu, họ gieo rất nhiều “nhân” để cuối cùng tạo ra cái “quả” như hiện tại.
Trong cả hai thời kỳ, lẽ ra loài người nên giúp thế giới này trở nên tốt đẹp hơn, nhưng không, “anh phải theo ý thức hệ của tôi thì là bạn, không theo thì là thù”, hoặc trong tình trạng đơn cực “anh phải làm theo ý chúng tôi muốn, không làm theo thì tất cả chúng tôi sẽ cô lập anh”. Mấy chục năm qua thế giới có vẻ “yên bình” nhưng những mâu thuẫn nội tại có được giải quyết một cách công bình không? Câu trả lời chắc chắn là không! Cho nên, trong tình hình hiện tại, khi thế giới đơn cực sụp đổ và chuyển thành thế giới đa cực, bao nhiêu cuộc chiến cục bộ bùng nổ là bấy nhiêu điều ĐÚNG mà chúng ta đã KHÔNG LÀM trong 2 lần có cơ hội để làm, trước đây chúng – mâu thuẫn nội tại bị trấn áp bởi ý thức hệ hoặc tính đơn cực đè nén, nay thì không còn nữa.
Chiến tranh cục bộ nghĩa là cuộc giao tranh giữa nước này với nước kia, nếu có sự tham gia của những nước khác thì cũng chỉ là sự hỗ trợ, họ đứng ngoài và hỗ trợ phía mà họ nghĩ là mang tới lợi ích cho họ về mặt chính trị hoặc kinh tế, họ sẽ không tham gia trực tiếp theo cách dồn toàn lực vào đó; và trong thời đại mới này, mỗi quốc gia phải tự ý thức lo cho bản thân mình trước tiên, nó mở ra thời kỳ “chạy đua vũ trang” phiên bản 2.0 , nước này sẽ tìm cách “thọc gậy nước kia” để phát sinh chiến tranh cục bộ, và khi tất cả các nước khác rối ren thì bản thân mình cũng có thời gian giải quyết “chuyện riêng” của mình. Đây sẽ là thời kỳ kinh hoàng của những quốc gia yếu thế và không đủ khả tăng tự vệ hoặc không biết chuẩn bị trước, hoặc chọn nhầm phe.
Tôi sẽ không liệt kê ra những mâu thuẩn còn đang tồn tại rất sâu sắc ở châu Âu, Trung Đông, đông Á, đông nam Á, châu Phi, châu Mỹ. Bất kỳ nơi nào còn tồn tại mâu thuẫn nội tại thì trong tương lai gần từ từ bùng nổ, nếu nó không tự nổ thì cũng có “nhiều kẻ” giúp nó nổ. À! Nhưng nó khó trở thành thế chiến 3, vì thế giới ngày nay tuy đa cực nhưng đã trở thành “thế giới phẳng”, đánh nhau thì đánh nhau, làm kinh tế thì vẫn làm kinh tế (thế nó mới độc), cuộc chiến có thể diễn ra rất ngắn, nếu dài thì cùng lắm là vài năm, thứ nhất là nếu diễn ra dài thì mọi quốc gia đều chịu thiệt, thứ 2 là chiến tranh bây giờ ngốn tiền quá lớn, đánh vài năm là sức cùng lực kiệt nên phải ngã ngũ hoặc phải ngồi vào bàn đàm phán.
Về phần VN thì sao? Cứ giữ vững lập trường đang có, cũng may là VN cũng đã có sự chuẩn bị trước, nhưng cũng đừng ỷ y, hãy tự xét xem còn kẻ hở nào mà để cho người khác có cơ hội “thọc gậy bánh xe” không, trong tương lai gần là quá trình VN có thể học hỏi nhiều hơn về kinh nghiệm đánh trận, trang bị và tự tạo vũ khí phù hợp, bịt kín các kẽ hở về quốc phòng. Còn nếu ai đó có ý đồ gì đó với VN thì chắc cũng sẽ tìm hiểu kỹ về bản tính người Việt, đó là rất cứng đầu, 1000 năm vẫn không đầu hàng, hay thời cận đại, Nguyễn Huệ và Nguyễn Ánh, đánh nhau suốt mấy chục năm đến phân ra thắng bại mới thôi, đến thời hiện đại thì cuộc chiến nam bắc cũng thế, suốt 20 năm, trong khi phần lớn các cuộc chiến khác trên thế giới chỉ thường kéo dài vài năm là kết thúc, VN là một đầm lầy với bất kỳ ai muốn gây bất lợi.
Ừ thì, hơi tàn nhẫn một tí khi nói ra điều này, như một bộ phim tôi có review, “nó có kết quả tốt hơn cho nhân khẩu học”. VN không mâu thuẫn với ai, không gây bất lợi cho ai, VN lại khó nhằn, mọi bên hợp tác với VN thì đều có lợi, cho nên tôi nghĩ VN đạt được sự ổn định là rất cao, là nơi đáng để mọi quốc gia có tầm nhìn xa đến để đầu tư, sẽ sinh lợi cho họ để họ tiếp tục có vốn để “tranh đoạt thiên hạ” với kẻ khác. Chí Blog nói nhỏ tí nghen, người khác bận rộn đánh nhau, thì VN chúng ta cũng phải giả vờ hoặc “thật vờ” bận rộn vào thứ gì đó á, chứ đừng lên tiếng lung tung chuyện riêng của họ, đừng khiến họ để ý gì đến mình ngoài việc đầu tư vào mình thì họ có lợi nghen kkkkk, phải kiên quyết làm họ tin rằng VN luôn thân thiện với bất kỳ ai, không can thiệp vào chuyện riêng của ai – trừ khi ai đó muốn gây bất lợi cho VN , nhưng cũng đừng quá nhạy cảm mà để người khác có cơ hội thọc gậy, nhớ bình tĩnh suy xét, nếu đó là nước nhỏ hơn VN thì đánh phủ đầu, nếu nước lớn hơn VN thì thể hiện một thái độ kiên quyết là muốn đánh thì không chết không thôi – để họ không đánh. Cứ vậy đi hen!
Đọc xong bài này bạn có thấy tôi giống trẻ con không?! Tôi nói tôi còn rất trẻ mà nhiều người không tin!